HNI 6/11:
Bài Thơ Chương 15: “Trường Ánh Sáng Chung”
Không ai thật sự một mình,
ta chỉ quên rằng ta được nối bằng ánh sáng.

Mỗi cái ôm không chỉ là cử chỉ,
đó là năng lượng đi từ linh hồn này sang linh hồn khác.

Người cười,
cả trường sáng thêm.

Người giận,
cả trường nặng hơn.

Không ai vô hình,
mọi trái tim đều có âm thanh.

Người xoa dịu vết thương chính mình,
đang xoa dịu cả trái đất.

Người buông thù hận,
đang giải phóng hàng triệu sợi xích trong trường chung.

Ta nghĩ hạnh phúc là một cuộc đua,
nhưng hóa ra là một vòng tay.

Ta tưởng mình phải chiến thắng,
nhưng hóa ra chỉ cần mở lòng.

Những linh hồn thức tỉnh không la hét,
họ im lặng và tỏa sáng.

Không cần chứng minh,
ánh sáng tự nói thay lời.

Bóng tối không biến mất nhờ chiến đấu,
nó biến mất khi có thêm ánh sáng.

Ta đến đây không phải để chiếm đất,
bất động sản thật nằm trong tim người khác.

Một ngày nào đó,
nhân loại sẽ hiểu rằng:
không có “họ” và “ta”,
chỉ có “chúng ta”.

Và lúc ấy,
cánh cửa tương lai mở bằng bản lề ánh sáng.
HNI 6/11: ✅ Bài Thơ Chương 15: “Trường Ánh Sáng Chung” Không ai thật sự một mình, ta chỉ quên rằng ta được nối bằng ánh sáng. Mỗi cái ôm không chỉ là cử chỉ, đó là năng lượng đi từ linh hồn này sang linh hồn khác. Người cười, cả trường sáng thêm. Người giận, cả trường nặng hơn. Không ai vô hình, mọi trái tim đều có âm thanh. Người xoa dịu vết thương chính mình, đang xoa dịu cả trái đất. Người buông thù hận, đang giải phóng hàng triệu sợi xích trong trường chung. Ta nghĩ hạnh phúc là một cuộc đua, nhưng hóa ra là một vòng tay. Ta tưởng mình phải chiến thắng, nhưng hóa ra chỉ cần mở lòng. Những linh hồn thức tỉnh không la hét, họ im lặng và tỏa sáng. Không cần chứng minh, ánh sáng tự nói thay lời. Bóng tối không biến mất nhờ chiến đấu, nó biến mất khi có thêm ánh sáng. Ta đến đây không phải để chiếm đất, bất động sản thật nằm trong tim người khác. Một ngày nào đó, nhân loại sẽ hiểu rằng: không có “họ” và “ta”, chỉ có “chúng ta”. Và lúc ấy, cánh cửa tương lai mở bằng bản lề ánh sáng.
Like
Love
7
0 Bình luận 0 Chia sẽ