HNI 6-11
Bài Thơ Chương 19: “NGÔN NGỮ CỦA ÁNH SÁNG”

Có ngôn ngữ không cần vần,
không cần giấy, cũng chẳng cần bút.
Nó đi bằng nhịp tim,
và trở về bằng nụ cười.

Ta nói bằng đôi mắt hiền,
bằng cách đặt tay lên vai ai đó thật khẽ.
Một lời cảm ơn đúng lúc,
mở được cánh cửa không chìa.

Ánh sáng không cao giọng,
nhưng xa hơn mọi loa phóng thanh.
Nó bước nhẹ ngang căn phòng,
và đồ đạc trong ta tự đổi chỗ.

Ta từng tìm phép màu trên trời,
rồi thấy nó trong cách mình thở chậm.
Từng muốn thế giới yêu mình,
rồi học cách yêu thế giới trước.

Có ngày bóng tối đến thăm,
ta rót cho nó tách trà.
Nó ngồi một lát,
và rời đi như một người bạn cũ.

Mỗi sáng, ta treo mặt trời nhỏ trong ngực,
đi đâu cũng mang theo bình minh.
Ai ngang qua cũng bớt lạnh,
vì áo khoác của ta là ấm áp.

Ta không hứa đường bằng phẳng,
chỉ hứa bàn tay nắm thật vừa.
Không hứa trời luôn xanh,
chỉ hứa bên nhau dưới trời nào cũng hát.

Nếu đời là khu vườn,
ánh sáng là người làm vườn tỉ mỉ.
Nhổ từng cọng cỏ nghi ngờ,
tưới từng luống tin yêu.

Rồi một sớm nào,
khi ta đứng giữa tiếng chim,
ta hiểu: điều vĩ đại nhất
là trở thành người bình thường rạng rỡ.

Và khi đêm buông,
ta đặt đầu lên gối biết ơn,
nghe vũ trụ thì thầm:
“Cảm ơn con – vì đã nói thay Ta bằng ánh sáng.”
HNI 6-11 Bài Thơ Chương 19: “NGÔN NGỮ CỦA ÁNH SÁNG” Có ngôn ngữ không cần vần, không cần giấy, cũng chẳng cần bút. Nó đi bằng nhịp tim, và trở về bằng nụ cười. Ta nói bằng đôi mắt hiền, bằng cách đặt tay lên vai ai đó thật khẽ. Một lời cảm ơn đúng lúc, mở được cánh cửa không chìa. Ánh sáng không cao giọng, nhưng xa hơn mọi loa phóng thanh. Nó bước nhẹ ngang căn phòng, và đồ đạc trong ta tự đổi chỗ. Ta từng tìm phép màu trên trời, rồi thấy nó trong cách mình thở chậm. Từng muốn thế giới yêu mình, rồi học cách yêu thế giới trước. Có ngày bóng tối đến thăm, ta rót cho nó tách trà. Nó ngồi một lát, và rời đi như một người bạn cũ. Mỗi sáng, ta treo mặt trời nhỏ trong ngực, đi đâu cũng mang theo bình minh. Ai ngang qua cũng bớt lạnh, vì áo khoác của ta là ấm áp. Ta không hứa đường bằng phẳng, chỉ hứa bàn tay nắm thật vừa. Không hứa trời luôn xanh, chỉ hứa bên nhau dưới trời nào cũng hát. Nếu đời là khu vườn, ánh sáng là người làm vườn tỉ mỉ. Nhổ từng cọng cỏ nghi ngờ, tưới từng luống tin yêu. Rồi một sớm nào, khi ta đứng giữa tiếng chim, ta hiểu: điều vĩ đại nhất là trở thành người bình thường rạng rỡ. Và khi đêm buông, ta đặt đầu lên gối biết ơn, nghe vũ trụ thì thầm: “Cảm ơn con – vì đã nói thay Ta bằng ánh sáng.”
Like
Love
Sad
8
0 Bình luận 0 Chia sẽ