HNI 6/11 - B26 BÀI THƠ CHƯƠNG 9 : KHI KINH TẾ CÂN BẰNG – THIÊN TAI, họa khởi sinh
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Khi lòng người lệch hướng Đạo,
Dòng kinh tế cũng nghiêng theo lợi phần.
Của cải tích tụ mấy tầng,
Nhưng lòng nhân nghĩa vơi dần tự bao.
Trời Đất vốn thuận một hào,
Cân bằng là gốc, dâng trào là tai.
Lúa không chín kịp với ngày,
Sông không kịp chảy, mưa đầy hóa dâng.
Khi người quên mất chữ “chân”,
Mưu toan tích lợi, chẳng cần Đạo thiêng.
Tiền thành thần tượng đảo điên,
Nhân tâm cạn kiệt, nghiệp liền khởi sinh.
Khi đồng tiền chảy bất bình,
Giàu thêm kẻ ít, nghèo nhanh muôn người.
Đạo mất, đất chuyển, trời rời,
Biển dâng, núi lở, mưa trôi ruộng làng.
Thiên tai chẳng phải ngẫu hàng,
Là gương phản chiếu lỗi tang của người.
Con người làm lệch luật Trời,
Khi tâm xao động, thời đời xáo nghiêng.
Kinh tế mất nhịp điều hiền,
Sóng tham dâng cuộn, nhân duyên đứt dần.
Nhà cao, phố lớn rần rần,
Nhưng lòng lạnh giá, chẳng gần yêu thương.
Khói nhà máy phủ khắp đường,
Trời xanh hóa xám, muôn phương tối mờ.
Cá chết, rừng cháy xác xơ,
Đều do nhân thế hững hờ Đạo tâm.
Khi người chỉ biết lợi lầm,
Thì Trời gửi đến thử thăm lòng người.
Bão giông, hạn hán đầy trời,
Nhắc ta trở lại sống đời thuận nhiên.
Cân bằng chẳng ở ngoài miền,
Nằm trong mỗi ý, mỗi hiền tâm ta.
Một khi biết giữ hài hòa,
Tự nhiên ứng phúc, chan hòa muôn nơi.
Đừng trách trời đất đổi dời,
Vì lòng người biến, Trời thời cũng nghiêng.
Đừng mong thế giới bình yên,
Khi ta còn muốn lợi riêng một mình.
Muốn an, phải sửa chính mình,
Kinh tế đạo lý mới sinh thịnh bền.
Đạo vào chính sách, vào nền,
Tự nhiên nước mạnh, dân hiền, phúc lâu.
Khi tâm hòa, đất nhiệm mầu,
Khi lòng thuận, gió nhẹ, mưa mau đúng mùa.
Thế gian chẳng thiếu đường xưa,
Chỉ vì nhân thế quên chừa lỗi tham.
Hãy dừng tay trước lụi tàn,
Nhìn hoa, nhìn nước, nhìn làn khói sương.
Để nghe tiếng Đạo bên đường,
Nhắc rằng: “Giữ nghĩa – muôn phương sẽ lành.”
Cân bằng chẳng phải điều thành,
Mà là sự sống an lành trong tâm.
Khi người và Đạo hòa thâm,
Thiên tai dừng bước, nhân tâm sáng ngời.
Kinh tế thuận Đạo – rạng soi,
Mất cân bằng – họa đất trời khởi sinh.
Một niệm sửa đổi tâm mình,
Là cứu muôn kiếp dân sinh phúc tròn.
Đọc thêm
HNI 6/11 - B26 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 9 : KHI KINH TẾ CÂN BẰNG – THIÊN TAI, họa khởi sinh (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi lòng người lệch hướng Đạo, Dòng kinh tế cũng nghiêng theo lợi phần. Của cải tích tụ mấy tầng, Nhưng lòng nhân nghĩa vơi dần tự bao. Trời Đất vốn thuận một hào, Cân bằng là gốc, dâng trào là tai. Lúa không chín kịp với ngày, Sông không kịp chảy, mưa đầy hóa dâng. Khi người quên mất chữ “chân”, Mưu toan tích lợi, chẳng cần Đạo thiêng. Tiền thành thần tượng đảo điên, Nhân tâm cạn kiệt, nghiệp liền khởi sinh. Khi đồng tiền chảy bất bình, Giàu thêm kẻ ít, nghèo nhanh muôn người. Đạo mất, đất chuyển, trời rời, Biển dâng, núi lở, mưa trôi ruộng làng. Thiên tai chẳng phải ngẫu hàng, Là gương phản chiếu lỗi tang của người. Con người làm lệch luật Trời, Khi tâm xao động, thời đời xáo nghiêng. Kinh tế mất nhịp điều hiền, Sóng tham dâng cuộn, nhân duyên đứt dần. Nhà cao, phố lớn rần rần, Nhưng lòng lạnh giá, chẳng gần yêu thương. Khói nhà máy phủ khắp đường, Trời xanh hóa xám, muôn phương tối mờ. Cá chết, rừng cháy xác xơ, Đều do nhân thế hững hờ Đạo tâm. Khi người chỉ biết lợi lầm, Thì Trời gửi đến thử thăm lòng người. Bão giông, hạn hán đầy trời, Nhắc ta trở lại sống đời thuận nhiên. Cân bằng chẳng ở ngoài miền, Nằm trong mỗi ý, mỗi hiền tâm ta. Một khi biết giữ hài hòa, Tự nhiên ứng phúc, chan hòa muôn nơi. Đừng trách trời đất đổi dời, Vì lòng người biến, Trời thời cũng nghiêng. Đừng mong thế giới bình yên, Khi ta còn muốn lợi riêng một mình. Muốn an, phải sửa chính mình, Kinh tế đạo lý mới sinh thịnh bền. Đạo vào chính sách, vào nền, Tự nhiên nước mạnh, dân hiền, phúc lâu. Khi tâm hòa, đất nhiệm mầu, Khi lòng thuận, gió nhẹ, mưa mau đúng mùa. Thế gian chẳng thiếu đường xưa, Chỉ vì nhân thế quên chừa lỗi tham. Hãy dừng tay trước lụi tàn, Nhìn hoa, nhìn nước, nhìn làn khói sương. Để nghe tiếng Đạo bên đường, Nhắc rằng: “Giữ nghĩa – muôn phương sẽ lành.” Cân bằng chẳng phải điều thành, Mà là sự sống an lành trong tâm. Khi người và Đạo hòa thâm, Thiên tai dừng bước, nhân tâm sáng ngời. Kinh tế thuận Đạo – rạng soi, Mất cân bằng – họa đất trời khởi sinh. Một niệm sửa đổi tâm mình, Là cứu muôn kiếp dân sinh phúc tròn. Đọc thêm
Like
Love
5
0 Comments 0 Shares