HNI 6-11
Bài Thơ Chương 20: “Dòng Suối Của Trí Tuệ”
Ta đi tìm câu trả lời khắp thế gian,
rồi phát hiện nó nằm trong im lặng.
Ta gõ cửa muôn nơi,
rồi thấy cửa ở ngay sau nhịp thở.
Trí tuệ không hét lên,
nó thì thầm như lá chạm vào gió.
Có ngày ta tưởng mình một mình,
hóa ra Thượng Nguồn bước cạnh từ lâu.
Có câu hỏi ta không dám nói,
nhưng vũ trụ vẫn hiểu,
vì nó nghe bằng rung động,
không bằng môi.
Có lối rẽ ta sợ,
nhưng bước chân vẫn được dẫn đi nhẹ nhàng.
Có cánh cửa đóng lại,
ta tưởng đời hết lối,
nhưng sau cánh cửa là con đường rộng hơn.
Người nhận dẫn dắt không cần biết hết đường,
chỉ cần nhìn bước tiếp theo.
Khi trái tim trong,
trực giác chính xác như mũi tên.
Khi ý định sạch,
vũ trụ trở thành đồng minh.
Ta không cần xin phép màu,
chỉ cần mở lòng cho phép màu chảy đến.
Trí tuệ không thuộc về người hoàn hảo,
trí tuệ thuộc về người thật.
Và một ngày,
khi ta không còn hỏi “Tại sao là con?”
nhưng nói “Con sẵn sàng,”
bầu trời trong ta sáng lên.
Thượng Nguồn không ở trên cao,
Thượng Nguồn ở nơi linh hồn bừng tỉnh.
Đọc thêm
Bài Thơ Chương 20: “Dòng Suối Của Trí Tuệ”
Ta đi tìm câu trả lời khắp thế gian,
rồi phát hiện nó nằm trong im lặng.
Ta gõ cửa muôn nơi,
rồi thấy cửa ở ngay sau nhịp thở.
Trí tuệ không hét lên,
nó thì thầm như lá chạm vào gió.
Có ngày ta tưởng mình một mình,
hóa ra Thượng Nguồn bước cạnh từ lâu.
Có câu hỏi ta không dám nói,
nhưng vũ trụ vẫn hiểu,
vì nó nghe bằng rung động,
không bằng môi.
Có lối rẽ ta sợ,
nhưng bước chân vẫn được dẫn đi nhẹ nhàng.
Có cánh cửa đóng lại,
ta tưởng đời hết lối,
nhưng sau cánh cửa là con đường rộng hơn.
Người nhận dẫn dắt không cần biết hết đường,
chỉ cần nhìn bước tiếp theo.
Khi trái tim trong,
trực giác chính xác như mũi tên.
Khi ý định sạch,
vũ trụ trở thành đồng minh.
Ta không cần xin phép màu,
chỉ cần mở lòng cho phép màu chảy đến.
Trí tuệ không thuộc về người hoàn hảo,
trí tuệ thuộc về người thật.
Và một ngày,
khi ta không còn hỏi “Tại sao là con?”
nhưng nói “Con sẵn sàng,”
bầu trời trong ta sáng lên.
Thượng Nguồn không ở trên cao,
Thượng Nguồn ở nơi linh hồn bừng tỉnh.
Đọc thêm
HNI 6-11
Bài Thơ Chương 20: “Dòng Suối Của Trí Tuệ”
Ta đi tìm câu trả lời khắp thế gian,
rồi phát hiện nó nằm trong im lặng.
Ta gõ cửa muôn nơi,
rồi thấy cửa ở ngay sau nhịp thở.
Trí tuệ không hét lên,
nó thì thầm như lá chạm vào gió.
Có ngày ta tưởng mình một mình,
hóa ra Thượng Nguồn bước cạnh từ lâu.
Có câu hỏi ta không dám nói,
nhưng vũ trụ vẫn hiểu,
vì nó nghe bằng rung động,
không bằng môi.
Có lối rẽ ta sợ,
nhưng bước chân vẫn được dẫn đi nhẹ nhàng.
Có cánh cửa đóng lại,
ta tưởng đời hết lối,
nhưng sau cánh cửa là con đường rộng hơn.
Người nhận dẫn dắt không cần biết hết đường,
chỉ cần nhìn bước tiếp theo.
Khi trái tim trong,
trực giác chính xác như mũi tên.
Khi ý định sạch,
vũ trụ trở thành đồng minh.
Ta không cần xin phép màu,
chỉ cần mở lòng cho phép màu chảy đến.
Trí tuệ không thuộc về người hoàn hảo,
trí tuệ thuộc về người thật.
Và một ngày,
khi ta không còn hỏi “Tại sao là con?”
nhưng nói “Con sẵn sàng,”
bầu trời trong ta sáng lên.
Thượng Nguồn không ở trên cao,
Thượng Nguồn ở nơi linh hồn bừng tỉnh.
Đọc thêm