HNI 7-11 - B16
BÀI THƠ CHƯƠNG 25 : “KHI LÝ TRÍ GẶP NIỀM TIN”
Khoa học gọi đó là năng lượng,
tâm linh gọi đó là linh hồn.
Khoa học thấy bằng kính hiển vi,
tâm linh thấy bằng trái tim mở sáng.
Lý trí cân đo bằng máy móc,
niềm tin đo bằng cảm nhận.
Nhưng cả hai đều thì thầm cùng một sự thật:
vũ trụ biết, vũ trụ nghe, vũ trụ sống.
Nhà khoa học nhìn vào hạt,
người tu nhìn vào tâm.
Một người thấy dao động,
một người thấy ánh sáng.
Nhưng con đường dẫn tới cùng một nguồn.
Khi nhà vật lý ngồi thiền,
khi vị tu sĩ hiểu lượng tử,
cánh cửa giữa hai thế giới mở rộng như bình minh.
Không còn ranh giới giữa chất và khí,
giữa xác và hồn,
giữa tin và biết.
Chỉ còn những linh hồn đang khám phá sự thật lớn hơn chính mình.
Khi trái tim bình an,
cơ thể tự chữa lành.
Khi ý nghĩ thuần khiết,
thực tại thay đổi.
Khi con người nâng tần,
vũ trụ trả lời bằng phép màu.
Không có điều gì là mê tín,
chỉ có điều khoa học chưa kịp đặt tên.
Không có điều gì là huyền bí,
chỉ có điều loài người chưa đủ tĩnh lặng để lắng nghe.
Rồi một ngày,
nhà khoa học và nhà hiền triết
nói cùng một ngôn ngữ.
Ngày đó, nhân loại không chỉ thông minh –
nhân loại giác ngộ.
Đọc thêm
BÀI THƠ CHƯƠNG 25 : “KHI LÝ TRÍ GẶP NIỀM TIN”
Khoa học gọi đó là năng lượng,
tâm linh gọi đó là linh hồn.
Khoa học thấy bằng kính hiển vi,
tâm linh thấy bằng trái tim mở sáng.
Lý trí cân đo bằng máy móc,
niềm tin đo bằng cảm nhận.
Nhưng cả hai đều thì thầm cùng một sự thật:
vũ trụ biết, vũ trụ nghe, vũ trụ sống.
Nhà khoa học nhìn vào hạt,
người tu nhìn vào tâm.
Một người thấy dao động,
một người thấy ánh sáng.
Nhưng con đường dẫn tới cùng một nguồn.
Khi nhà vật lý ngồi thiền,
khi vị tu sĩ hiểu lượng tử,
cánh cửa giữa hai thế giới mở rộng như bình minh.
Không còn ranh giới giữa chất và khí,
giữa xác và hồn,
giữa tin và biết.
Chỉ còn những linh hồn đang khám phá sự thật lớn hơn chính mình.
Khi trái tim bình an,
cơ thể tự chữa lành.
Khi ý nghĩ thuần khiết,
thực tại thay đổi.
Khi con người nâng tần,
vũ trụ trả lời bằng phép màu.
Không có điều gì là mê tín,
chỉ có điều khoa học chưa kịp đặt tên.
Không có điều gì là huyền bí,
chỉ có điều loài người chưa đủ tĩnh lặng để lắng nghe.
Rồi một ngày,
nhà khoa học và nhà hiền triết
nói cùng một ngôn ngữ.
Ngày đó, nhân loại không chỉ thông minh –
nhân loại giác ngộ.
Đọc thêm
HNI 7-11 - B16
BÀI THƠ CHƯƠNG 25 : “KHI LÝ TRÍ GẶP NIỀM TIN”
Khoa học gọi đó là năng lượng,
tâm linh gọi đó là linh hồn.
Khoa học thấy bằng kính hiển vi,
tâm linh thấy bằng trái tim mở sáng.
Lý trí cân đo bằng máy móc,
niềm tin đo bằng cảm nhận.
Nhưng cả hai đều thì thầm cùng một sự thật:
vũ trụ biết, vũ trụ nghe, vũ trụ sống.
Nhà khoa học nhìn vào hạt,
người tu nhìn vào tâm.
Một người thấy dao động,
một người thấy ánh sáng.
Nhưng con đường dẫn tới cùng một nguồn.
Khi nhà vật lý ngồi thiền,
khi vị tu sĩ hiểu lượng tử,
cánh cửa giữa hai thế giới mở rộng như bình minh.
Không còn ranh giới giữa chất và khí,
giữa xác và hồn,
giữa tin và biết.
Chỉ còn những linh hồn đang khám phá sự thật lớn hơn chính mình.
Khi trái tim bình an,
cơ thể tự chữa lành.
Khi ý nghĩ thuần khiết,
thực tại thay đổi.
Khi con người nâng tần,
vũ trụ trả lời bằng phép màu.
Không có điều gì là mê tín,
chỉ có điều khoa học chưa kịp đặt tên.
Không có điều gì là huyền bí,
chỉ có điều loài người chưa đủ tĩnh lặng để lắng nghe.
Rồi một ngày,
nhà khoa học và nhà hiền triết
nói cùng một ngôn ngữ.
Ngày đó, nhân loại không chỉ thông minh –
nhân loại giác ngộ.
Đọc thêm