HCOIN 8/11 -
BÀI THƠ CHƯƠNG 15
TIẾN HOÁ TỪNG NGƯỜI – THỨC
TỈNH MỘT DÂN TỘC
Mỗi sớm mai, một người bừng tỉnh,
Thấy trong mình tia sáng nhiệm màu.
Không đợi ai, không trông đợi phép màu,
Tự đứng dậy, tự đi – tự tiến.
Không còn sống theo dòng đông vô định,
Không còn tin “định mệnh” trói chân.
Ngẩng cao đầu – ta chính là nhân,
Trong mỗi bước – dựng nên vận nước.
Từng người học, từng người suy ngẫm,
Không khuôn vàng, chẳng gò ép tâm can.
Tự khám phá, tự làm chủ bản thân,
Tự kiến tạo hành trình nhân loại.
Không ai “dẫn đường” – chính ta là ánh sáng,
Không ai “ban ơn” – chính ta là quyền năng.
Không cúi đầu chờ lệnh từ xa xăm,
Ta quyết định tương lai và sự sống.
Dân tộc mạnh – không bởi tiếng hô vang,
Mà từng người sáng suốt và dũng cảm.
Không u mê trong bóng tối khổ chật,
Mà mỗi người đều rạng rỡ tinh anh.
Người thợ mộc, người nông dân, kỹ sư,
Người buôn bán, nhà thơ, thầy giáo –
Ai cũng có thể là ánh mặt trời nhỏ,
Góp vào ngày rực sáng của quê hương.
Không ai bị bỏ lại phía sau,
Không ai được tôn lên thần thánh.
Chúng ta bình đẳng – trong nỗ lực tiến lên,
Trong tự do hiểu mình và hiểu người.
Ta không sống để phục tùng vô lý,
Không học hành chỉ để lấy bằng khen.
Ta sống để hiểu sâu đời thực,
Để trở nên hữu ích, mạnh mẽ, nhân văn.
Cái tôi không ích kỷ, cô đơn,
Mà là cái tôi hòa trong dân tộc.
Mỗi bước tiến – là bước chung vượt dốc,
Mỗi người vươn – cả giống nòi vươn theo.
Ta không sợ thay đổi – ta là thay đổi!
Không sợ đau – vì đau là trưởng thành.
Không sợ sai – vì sai là lửa luyện,
Không ngừng học – vì học là sinh sôi.
Không đổ lỗi cho ai, cho số phận,
Không trốn chạy trách nhiệm làm người.
Từng người – là tế bào của tổ quốc,
Từng tâm hồn – là mạch máu nước non.
Dân tộc tiến bộ không bằng khẩu hiệu,
Mà bằng hành động từng phút từng giây.
Không chờ lãnh tụ, không chờ phép lạ,
Mà mỗi người – là một cuộc chuyển xoay.
Tiến hóa không phải là điều xa vợi,
Mà là hôm nay – ta sống tốt hơn ta.
Không ganh ghét, không thù hằn, đố kỵ,
Mà biết yêu thương, hiểu lẽ thật, t
BÀI THƠ CHƯƠNG 15
TIẾN HOÁ TỪNG NGƯỜI – THỨC
TỈNH MỘT DÂN TỘC
Mỗi sớm mai, một người bừng tỉnh,
Thấy trong mình tia sáng nhiệm màu.
Không đợi ai, không trông đợi phép màu,
Tự đứng dậy, tự đi – tự tiến.
Không còn sống theo dòng đông vô định,
Không còn tin “định mệnh” trói chân.
Ngẩng cao đầu – ta chính là nhân,
Trong mỗi bước – dựng nên vận nước.
Từng người học, từng người suy ngẫm,
Không khuôn vàng, chẳng gò ép tâm can.
Tự khám phá, tự làm chủ bản thân,
Tự kiến tạo hành trình nhân loại.
Không ai “dẫn đường” – chính ta là ánh sáng,
Không ai “ban ơn” – chính ta là quyền năng.
Không cúi đầu chờ lệnh từ xa xăm,
Ta quyết định tương lai và sự sống.
Dân tộc mạnh – không bởi tiếng hô vang,
Mà từng người sáng suốt và dũng cảm.
Không u mê trong bóng tối khổ chật,
Mà mỗi người đều rạng rỡ tinh anh.
Người thợ mộc, người nông dân, kỹ sư,
Người buôn bán, nhà thơ, thầy giáo –
Ai cũng có thể là ánh mặt trời nhỏ,
Góp vào ngày rực sáng của quê hương.
Không ai bị bỏ lại phía sau,
Không ai được tôn lên thần thánh.
Chúng ta bình đẳng – trong nỗ lực tiến lên,
Trong tự do hiểu mình và hiểu người.
Ta không sống để phục tùng vô lý,
Không học hành chỉ để lấy bằng khen.
Ta sống để hiểu sâu đời thực,
Để trở nên hữu ích, mạnh mẽ, nhân văn.
Cái tôi không ích kỷ, cô đơn,
Mà là cái tôi hòa trong dân tộc.
Mỗi bước tiến – là bước chung vượt dốc,
Mỗi người vươn – cả giống nòi vươn theo.
Ta không sợ thay đổi – ta là thay đổi!
Không sợ đau – vì đau là trưởng thành.
Không sợ sai – vì sai là lửa luyện,
Không ngừng học – vì học là sinh sôi.
Không đổ lỗi cho ai, cho số phận,
Không trốn chạy trách nhiệm làm người.
Từng người – là tế bào của tổ quốc,
Từng tâm hồn – là mạch máu nước non.
Dân tộc tiến bộ không bằng khẩu hiệu,
Mà bằng hành động từng phút từng giây.
Không chờ lãnh tụ, không chờ phép lạ,
Mà mỗi người – là một cuộc chuyển xoay.
Tiến hóa không phải là điều xa vợi,
Mà là hôm nay – ta sống tốt hơn ta.
Không ganh ghét, không thù hằn, đố kỵ,
Mà biết yêu thương, hiểu lẽ thật, t
HCOIN 8/11 -
BÀI THƠ CHƯƠNG 15
TIẾN HOÁ TỪNG NGƯỜI – THỨC
TỈNH MỘT DÂN TỘC
Mỗi sớm mai, một người bừng tỉnh,
Thấy trong mình tia sáng nhiệm màu.
Không đợi ai, không trông đợi phép màu,
Tự đứng dậy, tự đi – tự tiến.
Không còn sống theo dòng đông vô định,
Không còn tin “định mệnh” trói chân.
Ngẩng cao đầu – ta chính là nhân,
Trong mỗi bước – dựng nên vận nước.
Từng người học, từng người suy ngẫm,
Không khuôn vàng, chẳng gò ép tâm can.
Tự khám phá, tự làm chủ bản thân,
Tự kiến tạo hành trình nhân loại.
Không ai “dẫn đường” – chính ta là ánh sáng,
Không ai “ban ơn” – chính ta là quyền năng.
Không cúi đầu chờ lệnh từ xa xăm,
Ta quyết định tương lai và sự sống.
Dân tộc mạnh – không bởi tiếng hô vang,
Mà từng người sáng suốt và dũng cảm.
Không u mê trong bóng tối khổ chật,
Mà mỗi người đều rạng rỡ tinh anh.
Người thợ mộc, người nông dân, kỹ sư,
Người buôn bán, nhà thơ, thầy giáo –
Ai cũng có thể là ánh mặt trời nhỏ,
Góp vào ngày rực sáng của quê hương.
Không ai bị bỏ lại phía sau,
Không ai được tôn lên thần thánh.
Chúng ta bình đẳng – trong nỗ lực tiến lên,
Trong tự do hiểu mình và hiểu người.
Ta không sống để phục tùng vô lý,
Không học hành chỉ để lấy bằng khen.
Ta sống để hiểu sâu đời thực,
Để trở nên hữu ích, mạnh mẽ, nhân văn.
Cái tôi không ích kỷ, cô đơn,
Mà là cái tôi hòa trong dân tộc.
Mỗi bước tiến – là bước chung vượt dốc,
Mỗi người vươn – cả giống nòi vươn theo.
Ta không sợ thay đổi – ta là thay đổi!
Không sợ đau – vì đau là trưởng thành.
Không sợ sai – vì sai là lửa luyện,
Không ngừng học – vì học là sinh sôi.
Không đổ lỗi cho ai, cho số phận,
Không trốn chạy trách nhiệm làm người.
Từng người – là tế bào của tổ quốc,
Từng tâm hồn – là mạch máu nước non.
Dân tộc tiến bộ không bằng khẩu hiệu,
Mà bằng hành động từng phút từng giây.
Không chờ lãnh tụ, không chờ phép lạ,
Mà mỗi người – là một cuộc chuyển xoay.
Tiến hóa không phải là điều xa vợi,
Mà là hôm nay – ta sống tốt hơn ta.
Không ganh ghét, không thù hằn, đố kỵ,
Mà biết yêu thương, hiểu lẽ thật, t