HNI 8-11
Bài Thơ Chương 37: HỢP NHẤT LINH HỒN

Trong bóng tối của cái tôi, ta tưởng mình lẻ loi,
Trong ánh sáng của linh hồn, ta biết mình là nhất thể.
Chẳng có ai tách khỏi ai,
Chỉ có những linh hồn đang học bài học của tình thương.

Khi ngã chấp lên tiếng, trái tim khép lại,
Khi tử tế lên tiếng, vũ trụ nở hoa.
Không còn thắng – thua, đúng – sai, hơn – kém,
Chỉ còn những người đang cố hiểu nhau bằng ánh sáng.

Linh hồn không sợ mất mát,
Vì nó biết mọi thứ chỉ là năng lượng đang lưu chuyển.
Mỗi tổn thương là cánh cửa để tình thương trưởng thành,
Mỗi lỡ lầm là bài học để tâm hồn mở rộng.

Khi ta buông cái tôi, ta không yếu đi,
Ta trở nên vĩ đại.
Khi ta tha thứ, ta không thua cuộc,
Ta được giải thoát.

Người không cần chứng minh mình đã đúng
Chính là người đã đi xa.
Người không cần trả đũa
Chính là người đã thắng trong thầm lặng.

Khi linh hồn hợp nhất, nụ cười trở nên hiền hơn,
Bước đi trở nên nhẹ hơn,
Ánh mắt trở nên ấm hơn,
Và cuộc đời trở nên dễ thương hơn.

Không phải vì thế giới thay đổi,
Mà vì trái tim đã mở.
Không phải vì người khác trở nên tốt hơn,
Mà vì ta trở nên hiểu hơn.

Mỗi khi ta yêu thương, vũ trụ mở rộng,
Mỗi khi ta giận ghét, thực tại co lại.
Vậy nên người khôn ngoan luôn chọn tình thương,
Vì tình thương là cánh cửa duy nhất dẫn tới tự do.

Và khi những linh hồn biết hợp nhất,
Chiến tranh tan,
Tổn thương lành,
Nhân loại vươn lên tần số của ánh sáng.
HNI 8-11 Bài Thơ Chương 37: HỢP NHẤT LINH HỒN Trong bóng tối của cái tôi, ta tưởng mình lẻ loi, Trong ánh sáng của linh hồn, ta biết mình là nhất thể. Chẳng có ai tách khỏi ai, Chỉ có những linh hồn đang học bài học của tình thương. Khi ngã chấp lên tiếng, trái tim khép lại, Khi tử tế lên tiếng, vũ trụ nở hoa. Không còn thắng – thua, đúng – sai, hơn – kém, Chỉ còn những người đang cố hiểu nhau bằng ánh sáng. Linh hồn không sợ mất mát, Vì nó biết mọi thứ chỉ là năng lượng đang lưu chuyển. Mỗi tổn thương là cánh cửa để tình thương trưởng thành, Mỗi lỡ lầm là bài học để tâm hồn mở rộng. Khi ta buông cái tôi, ta không yếu đi, Ta trở nên vĩ đại. Khi ta tha thứ, ta không thua cuộc, Ta được giải thoát. Người không cần chứng minh mình đã đúng Chính là người đã đi xa. Người không cần trả đũa Chính là người đã thắng trong thầm lặng. Khi linh hồn hợp nhất, nụ cười trở nên hiền hơn, Bước đi trở nên nhẹ hơn, Ánh mắt trở nên ấm hơn, Và cuộc đời trở nên dễ thương hơn. Không phải vì thế giới thay đổi, Mà vì trái tim đã mở. Không phải vì người khác trở nên tốt hơn, Mà vì ta trở nên hiểu hơn. Mỗi khi ta yêu thương, vũ trụ mở rộng, Mỗi khi ta giận ghét, thực tại co lại. Vậy nên người khôn ngoan luôn chọn tình thương, Vì tình thương là cánh cửa duy nhất dẫn tới tự do. Và khi những linh hồn biết hợp nhất, Chiến tranh tan, Tổn thương lành, Nhân loại vươn lên tần số của ánh sáng.
Like
Love
Wow
4
0 Bình luận 0 Chia sẽ