HNI 8-11 - B36
CHƯƠNG 37: HỢP NHẤT LINH HỒN – VƯỢT QUA RANH GIỚI NGÃ CHẤP
Henry Le – Lê Đình Hải

TRONG BÓNG TỐI CỦA CÁI TÔI, TA THẤY MÌNH ĐANG CHIA TÁCH.
TRONG ÁNH SÁNG CỦA LINH HỒN, TA BIẾT MÌNH LÀ NHẤT THỂ.
KHÔNG CÒN ĐÚNG – SAI, THẮNG – THUA, HƠN – KÉM,
CHỈ CÒN NHỮNG LINH HỒN ĐANG ĐI TRONG CÙNG MỘT HÀNH TRÌNH.
KHI TA CHẤP NGÃ, TA MÊNH MÔNG NỖI SỢ.
KHI TA TAN NGÃ, TA MÊNH MÔNG TỰ DO.
LINH HỒN KHÔNG THUỘC VỀ CÁI TÊN, THÂN XÁC, HAY DANH TÍNH,
LINH HỒN CHỈ THUỘC VỀ ÁNH SÁNG.
VÀ KHI HAI NGUỒN SÁNG NHẬP LẠI,
VŨ TRỤ NỞ THÊM MỘT ĐÓA HOA MỚI.

Khi cái tôi là chiếc lồng – linh hồn là bầu trời

Ngã chấp là một trong những ảo tưởng mạnh nhất của loài người.
Không ai sinh ra với nó, nhưng ai lớn lên cũng mang nó.
Xã hội tạo ra sự phân biệt: của tôi – của anh, nhóm tôi – nhóm họ, đúng – sai, hơn – kém.
Từ đó con người xây bức tường quanh bản thân,
và bức tường ấy biến thành nhà tù vô hình.

Cái tôi không xấu.
Nó cần thiết để con người tồn tại trong vật chất.
Nhưng vấn đề là khi cái tôi thống trị linh hồn,
con người mất đi khả năng kết nối.

Khi ta chấp cái tôi → ta bị tổn thương vì lời nói

Khi ta bảo vệ cái tôi → ta đánh mất tình thương

Khi ta nuôi cái tôi → ta xa dần ánh sáng

Ngã chấp giống như đứng trước biển
nhưng chỉ nhìn vào một gợn sóng
rồi tin đó là tất cả đại dương.

Hợp nhất linh hồn – sự thức tỉnh của tri thức cao hơn

Khi linh hồn hợp nhất, ta nhìn thế giới bằng con mắt vô phân biệt:
không còn ta và người khác,
chỉ còn những linh hồn đang học một bài học chung.

Sự hợp nhất đến khi ta hiểu:

không ai hơn ai

không ai thiếu ai

không ai thuộc về ai

không ai tách khỏi ai

Mỗi linh hồn là một mảnh của Vũ trụ,
và khi những mảnh ghép gắn lại,
hình hài của Ánh Sáng hoàn chỉnh.

**Cái tôi nói: “Tôi đúng.”

Linh hồn nói: “Tôi hiểu.”**

Cái tôi nói:

Họ xúc phạm tôi

Tôi bị đối xử tệ

Tôi không được công nhận

Tôi cần thắng

Linh hồn nói:

Họ đang đau

Họ đang thiếu tình thương

Họ không thấy ánh sáng của chính mình

Ta có thể giúp

Ngã chấp chỉ biết bảo vệ bản thân.
Linh hồn biết bảo vệ nhân loại.

Khi cái tôi điều khiển cuộc đời → ta thu hẹp.
Khi linh hồn cầm lái → ta mở rộng.

**Sự hợp nhất không xảy ra bằng lời nói

mà bằng năng lượng**

Người có linh hồn hợp nhất bước vào phòng,
là năng lượng họ đã chữa lành không khí.
Chưa cần nói,
HNI 8-11 - B36 🌺🌺 ✅ CHƯƠNG 37: HỢP NHẤT LINH HỒN – VƯỢT QUA RANH GIỚI NGÃ CHẤP Henry Le – Lê Đình Hải TRONG BÓNG TỐI CỦA CÁI TÔI, TA THẤY MÌNH ĐANG CHIA TÁCH. TRONG ÁNH SÁNG CỦA LINH HỒN, TA BIẾT MÌNH LÀ NHẤT THỂ. KHÔNG CÒN ĐÚNG – SAI, THẮNG – THUA, HƠN – KÉM, CHỈ CÒN NHỮNG LINH HỒN ĐANG ĐI TRONG CÙNG MỘT HÀNH TRÌNH. KHI TA CHẤP NGÃ, TA MÊNH MÔNG NỖI SỢ. KHI TA TAN NGÃ, TA MÊNH MÔNG TỰ DO. LINH HỒN KHÔNG THUỘC VỀ CÁI TÊN, THÂN XÁC, HAY DANH TÍNH, LINH HỒN CHỈ THUỘC VỀ ÁNH SÁNG. VÀ KHI HAI NGUỒN SÁNG NHẬP LẠI, VŨ TRỤ NỞ THÊM MỘT ĐÓA HOA MỚI. Khi cái tôi là chiếc lồng – linh hồn là bầu trời Ngã chấp là một trong những ảo tưởng mạnh nhất của loài người. Không ai sinh ra với nó, nhưng ai lớn lên cũng mang nó. Xã hội tạo ra sự phân biệt: của tôi – của anh, nhóm tôi – nhóm họ, đúng – sai, hơn – kém. Từ đó con người xây bức tường quanh bản thân, và bức tường ấy biến thành nhà tù vô hình. Cái tôi không xấu. Nó cần thiết để con người tồn tại trong vật chất. Nhưng vấn đề là khi cái tôi thống trị linh hồn, con người mất đi khả năng kết nối. Khi ta chấp cái tôi → ta bị tổn thương vì lời nói Khi ta bảo vệ cái tôi → ta đánh mất tình thương Khi ta nuôi cái tôi → ta xa dần ánh sáng Ngã chấp giống như đứng trước biển nhưng chỉ nhìn vào một gợn sóng rồi tin đó là tất cả đại dương. Hợp nhất linh hồn – sự thức tỉnh của tri thức cao hơn Khi linh hồn hợp nhất, ta nhìn thế giới bằng con mắt vô phân biệt: không còn ta và người khác, chỉ còn những linh hồn đang học một bài học chung. Sự hợp nhất đến khi ta hiểu: không ai hơn ai không ai thiếu ai không ai thuộc về ai không ai tách khỏi ai Mỗi linh hồn là một mảnh của Vũ trụ, và khi những mảnh ghép gắn lại, hình hài của Ánh Sáng hoàn chỉnh. **Cái tôi nói: “Tôi đúng.” Linh hồn nói: “Tôi hiểu.”** Cái tôi nói: Họ xúc phạm tôi Tôi bị đối xử tệ Tôi không được công nhận Tôi cần thắng Linh hồn nói: Họ đang đau Họ đang thiếu tình thương Họ không thấy ánh sáng của chính mình Ta có thể giúp Ngã chấp chỉ biết bảo vệ bản thân. Linh hồn biết bảo vệ nhân loại. Khi cái tôi điều khiển cuộc đời → ta thu hẹp. Khi linh hồn cầm lái → ta mở rộng. **Sự hợp nhất không xảy ra bằng lời nói mà bằng năng lượng** Người có linh hồn hợp nhất bước vào phòng, là năng lượng họ đã chữa lành không khí. Chưa cần nói,
Love
Like
Wow
4
0 Bình luận 0 Chia sẽ