HNI 8-11
Bài Thơ Chương 30 “NGƯỜI GIỮ ÁNH SÁNG”

Họ không có vương miện,
nhưng trái tim họ sáng hơn vàng.
Không có ngai,
nhưng lời họ nâng cả một linh hồn.

Họ bước nhẹ,
không để lại tiếng,
nhưng để lại bình an nơi họ đi qua.

Họ không hỏi:
“Tôi sẽ được gì?”
Họ hỏi:
“Tôi có thể trao gì?”

Khi thế giới đầy bóng tối,
họ không chửi bóng tối,
họ thắp đèn.

Khi có người sai,
họ không kết tội,
họ trao cơ hội để làm lại.

Họ nhìn thấy cái đẹp trong nơi người khác chỉ thấy lỗi lầm,
nhìn thấy khả năng trong nơi người khác chỉ thấy giới hạn,
nhìn thấy linh hồn trong nơi người khác chỉ thấy xác thịt.

Họ có thể gục,
nhưng không gục mãi.
Có thể khóc,
nhưng không mất niềm tin.

Cuối cùng,
họ không được nhớ vì họ nói gì,
mà vì họ sống đẹp thế nào.

Và khi họ rời thế giới này,
ánh sáng vẫn còn,
trong từng trái tim
đã từng được họ chạm đến.
HNI 8-11 ✅ Bài Thơ Chương 30 “NGƯỜI GIỮ ÁNH SÁNG” Họ không có vương miện, nhưng trái tim họ sáng hơn vàng. Không có ngai, nhưng lời họ nâng cả một linh hồn. Họ bước nhẹ, không để lại tiếng, nhưng để lại bình an nơi họ đi qua. Họ không hỏi: “Tôi sẽ được gì?” Họ hỏi: “Tôi có thể trao gì?” Khi thế giới đầy bóng tối, họ không chửi bóng tối, họ thắp đèn. Khi có người sai, họ không kết tội, họ trao cơ hội để làm lại. Họ nhìn thấy cái đẹp trong nơi người khác chỉ thấy lỗi lầm, nhìn thấy khả năng trong nơi người khác chỉ thấy giới hạn, nhìn thấy linh hồn trong nơi người khác chỉ thấy xác thịt. Họ có thể gục, nhưng không gục mãi. Có thể khóc, nhưng không mất niềm tin. Cuối cùng, họ không được nhớ vì họ nói gì, mà vì họ sống đẹp thế nào. Và khi họ rời thế giới này, ánh sáng vẫn còn, trong từng trái tim đã từng được họ chạm đến.
Love
Like
Haha
6
0 Comments 0 Shares