HNI 9-11
Bài Thơ Chương 43: ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM NGƯỜI
Có một ánh sáng không cần mặt trời,
Chiếu từ trái tim người đang tỉnh.
Có một ngọn lửa không cần mồi lửa,
Bừng lên khi linh hồn lặng thinh.
Bóng tối không phải kẻ thù,
Chỉ là nơi chưa nhìn rõ.
Nỗi sợ không phải quái vật,
Chỉ là đứa trẻ còn lo.
Khi ta nhìn vào nỗi đau,
Nó dịu xuống như gió ngừng thổi.
Khi ta ôm lấy chính mình,
Thế giới cũng thôi gió nổi.
Ánh sáng không đến từ tri thức,
Mà từ sự hồi sinh yêu thương.
Không đến từ cái đầu thông minh,
Mà từ trái tim biết nhường.
Một người sáng, vạn người ấm,
Một lời thương, vạn lòng vui.
Một bàn tay đưa ra dịu dàng,
Cũng đủ thay đổi một đời người.
Khi ta không còn cần đúng,
Ánh sáng chảy khắp muôn nơi.
Khi ta ngừng phán xét,
Trời đất mở cánh cửa mới.
Tâm thức ánh sáng không lớn tiếng,
Chỉ hiện diện mà ai cũng yên.
Không cần chứng minh điều gì,
Vì bản thân nó đã hiển nhiên.
Một ngày trái đất đủ sáng,
Chiến tranh hóa chuyện đã xưa.
Một ngày con người đủ thương,
Bóng tối chẳng còn chỗ thừa.
Ánh sáng không ở đâu xa,
Nằm ngay dưới lồng ngực.
Chỉ cần ta mở lòng,
Cả vũ trụ bước cùng nhịp.
Và rồi khi nhân loại hiểu,
Tất cả vốn là một nhà.
Ánh sáng từ trái tim người,
Sẽ chữa lành cả Ngân Hà.
Bài Thơ Chương 43: ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM NGƯỜI
Có một ánh sáng không cần mặt trời,
Chiếu từ trái tim người đang tỉnh.
Có một ngọn lửa không cần mồi lửa,
Bừng lên khi linh hồn lặng thinh.
Bóng tối không phải kẻ thù,
Chỉ là nơi chưa nhìn rõ.
Nỗi sợ không phải quái vật,
Chỉ là đứa trẻ còn lo.
Khi ta nhìn vào nỗi đau,
Nó dịu xuống như gió ngừng thổi.
Khi ta ôm lấy chính mình,
Thế giới cũng thôi gió nổi.
Ánh sáng không đến từ tri thức,
Mà từ sự hồi sinh yêu thương.
Không đến từ cái đầu thông minh,
Mà từ trái tim biết nhường.
Một người sáng, vạn người ấm,
Một lời thương, vạn lòng vui.
Một bàn tay đưa ra dịu dàng,
Cũng đủ thay đổi một đời người.
Khi ta không còn cần đúng,
Ánh sáng chảy khắp muôn nơi.
Khi ta ngừng phán xét,
Trời đất mở cánh cửa mới.
Tâm thức ánh sáng không lớn tiếng,
Chỉ hiện diện mà ai cũng yên.
Không cần chứng minh điều gì,
Vì bản thân nó đã hiển nhiên.
Một ngày trái đất đủ sáng,
Chiến tranh hóa chuyện đã xưa.
Một ngày con người đủ thương,
Bóng tối chẳng còn chỗ thừa.
Ánh sáng không ở đâu xa,
Nằm ngay dưới lồng ngực.
Chỉ cần ta mở lòng,
Cả vũ trụ bước cùng nhịp.
Và rồi khi nhân loại hiểu,
Tất cả vốn là một nhà.
Ánh sáng từ trái tim người,
Sẽ chữa lành cả Ngân Hà.
HNI 9-11
✅ Bài Thơ Chương 43: ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM NGƯỜI
Có một ánh sáng không cần mặt trời,
Chiếu từ trái tim người đang tỉnh.
Có một ngọn lửa không cần mồi lửa,
Bừng lên khi linh hồn lặng thinh.
Bóng tối không phải kẻ thù,
Chỉ là nơi chưa nhìn rõ.
Nỗi sợ không phải quái vật,
Chỉ là đứa trẻ còn lo.
Khi ta nhìn vào nỗi đau,
Nó dịu xuống như gió ngừng thổi.
Khi ta ôm lấy chính mình,
Thế giới cũng thôi gió nổi.
Ánh sáng không đến từ tri thức,
Mà từ sự hồi sinh yêu thương.
Không đến từ cái đầu thông minh,
Mà từ trái tim biết nhường.
Một người sáng, vạn người ấm,
Một lời thương, vạn lòng vui.
Một bàn tay đưa ra dịu dàng,
Cũng đủ thay đổi một đời người.
Khi ta không còn cần đúng,
Ánh sáng chảy khắp muôn nơi.
Khi ta ngừng phán xét,
Trời đất mở cánh cửa mới.
Tâm thức ánh sáng không lớn tiếng,
Chỉ hiện diện mà ai cũng yên.
Không cần chứng minh điều gì,
Vì bản thân nó đã hiển nhiên.
Một ngày trái đất đủ sáng,
Chiến tranh hóa chuyện đã xưa.
Một ngày con người đủ thương,
Bóng tối chẳng còn chỗ thừa.
Ánh sáng không ở đâu xa,
Nằm ngay dưới lồng ngực.
Chỉ cần ta mở lòng,
Cả vũ trụ bước cùng nhịp.
Và rồi khi nhân loại hiểu,
Tất cả vốn là một nhà.
Ánh sáng từ trái tim người,
Sẽ chữa lành cả Ngân Hà.