HNI 9-11
**BÀI THƠ CHƯƠNG 45: “KHI CON NGƯỜI TRỞ THÀNH SÁNG THẾ”**

Khi con người thôi sợ hãi, ánh sáng bắt đầu lên,
Khi con người thôi phán xét, yêu thương trở lại gần.
Khi con người thôi đổ lỗi, trách nhiệm tràn trong tim,
Khi con người thôi trốn chạy, linh hồn nở thành hoa.

Không cần ai chứng minh, cũng chẳng cần ai hiểu,
Vì linh hồn tự biết đường, như nước tìm về biển.
Chẳng ai thật sự lạc, chỉ là chưa thức tỉnh,
Chẳng ai thật sự sai, chỉ là chưa đủ thương.

Ngày ta nhìn người khác, như nhìn một phần của mình,
Sân hận rơi xuống đất, ánh sáng mọc trên môi.
Ngày ta thôi làm nạn nhân, và bắt đầu sáng tạo,
Thế giới đổi màu trời, số phận đổi màu gió.

Thượng Đế không trên cao, Thượng Đế nằm trong ngực,
Trong nhịp thở dịu êm, trong ý nghĩ thiện lành.
Mỗi lời ta nói ra, là hạt giống gieo thực tại,
Mỗi điều ta nghĩ đến, là mệnh lệnh gửi trời.

Không phép màu nào lớn, bằng trái tim thức giấc,
Không con đường nào xa, bằng hành trình trở về.
Không chiến thắng nào đẹp, bằng tha thứ chính mình,
Không tự do nào thật, bằng hiểu mình là ánh sáng.

Khi ta không cần cố, Vũ trụ làm phần còn lại,
Khi ta không cần sợ, chân lý tự tỏa hương.
Và đến cuối hành trình, ta chợt mỉm cười hiền:
Hóa ra điều ta tìm, từ đầu đã ở trong.
HNI 9-11 **BÀI THƠ CHƯƠNG 45: “KHI CON NGƯỜI TRỞ THÀNH SÁNG THẾ”** Khi con người thôi sợ hãi, ánh sáng bắt đầu lên, Khi con người thôi phán xét, yêu thương trở lại gần. Khi con người thôi đổ lỗi, trách nhiệm tràn trong tim, Khi con người thôi trốn chạy, linh hồn nở thành hoa. Không cần ai chứng minh, cũng chẳng cần ai hiểu, Vì linh hồn tự biết đường, như nước tìm về biển. Chẳng ai thật sự lạc, chỉ là chưa thức tỉnh, Chẳng ai thật sự sai, chỉ là chưa đủ thương. Ngày ta nhìn người khác, như nhìn một phần của mình, Sân hận rơi xuống đất, ánh sáng mọc trên môi. Ngày ta thôi làm nạn nhân, và bắt đầu sáng tạo, Thế giới đổi màu trời, số phận đổi màu gió. Thượng Đế không trên cao, Thượng Đế nằm trong ngực, Trong nhịp thở dịu êm, trong ý nghĩ thiện lành. Mỗi lời ta nói ra, là hạt giống gieo thực tại, Mỗi điều ta nghĩ đến, là mệnh lệnh gửi trời. Không phép màu nào lớn, bằng trái tim thức giấc, Không con đường nào xa, bằng hành trình trở về. Không chiến thắng nào đẹp, bằng tha thứ chính mình, Không tự do nào thật, bằng hiểu mình là ánh sáng. Khi ta không cần cố, Vũ trụ làm phần còn lại, Khi ta không cần sợ, chân lý tự tỏa hương. Và đến cuối hành trình, ta chợt mỉm cười hiền: Hóa ra điều ta tìm, từ đầu đã ở trong.
Love
2
0 Comments 0 Shares