HNI 9-11 - B29
BÀI THƠ CHƯƠNG 44 : TRÁI ĐẤT THỨC DẬY
Có ngày Trái Đất thức dậy,
Không bằng tiếng nổ long trời.
Mà bằng hơi thở rất nhẹ,
Chạm vào trái tim người.
Có ngày nhân loại tỉnh giấc,
Không vì học thuyết mới rơi.
Mà vì nhìn nhau thật kỹ,
Thấy linh hồn trong đôi môi.
Không còn ai làm kẻ thù,
Không còn ai cần đúng.
Chỉ còn người ôm lấy người,
Như nắng ôm lấy rừng.
Những đứa trẻ sinh ra,
Mắt sáng như mặt trời nhỏ.
Chỉ cần nhìn, là hiểu,
Không cần nói, cũng tỏ.
Sông núi xanh trở lại,
Biển hát câu dịu hiền.
Bởi loài người đã biết,
Chữa Trái Đất cũng là chữa tim mình.
Bão tố rồi sẽ lắng,
Chiến tranh rồi sẽ tàn.
Khi trái tim đủ sáng,
Bóng tối tự tan dần.
Kỷ nguyên không còn súng,
Không cần rào hay tường.
Chỉ cần bàn tay ấm,
Đủ xóa mọi đoạn trường.
Một ngày Trái Đất mỉm cười,
Trong màu trời trong vắt.
Vì nhân loại đã hiểu,
Thay đổi đến từ mặt đất – trong lòng đất, trong lòng người, trong từng hơi thở thật.
Thức tỉnh không ồn ào,
Không phá, không đạp, không xây.
Chỉ cần trái tim mở,
Là thế giới đổi thay.
BÀI THƠ CHƯƠNG 44 : TRÁI ĐẤT THỨC DẬY
Có ngày Trái Đất thức dậy,
Không bằng tiếng nổ long trời.
Mà bằng hơi thở rất nhẹ,
Chạm vào trái tim người.
Có ngày nhân loại tỉnh giấc,
Không vì học thuyết mới rơi.
Mà vì nhìn nhau thật kỹ,
Thấy linh hồn trong đôi môi.
Không còn ai làm kẻ thù,
Không còn ai cần đúng.
Chỉ còn người ôm lấy người,
Như nắng ôm lấy rừng.
Những đứa trẻ sinh ra,
Mắt sáng như mặt trời nhỏ.
Chỉ cần nhìn, là hiểu,
Không cần nói, cũng tỏ.
Sông núi xanh trở lại,
Biển hát câu dịu hiền.
Bởi loài người đã biết,
Chữa Trái Đất cũng là chữa tim mình.
Bão tố rồi sẽ lắng,
Chiến tranh rồi sẽ tàn.
Khi trái tim đủ sáng,
Bóng tối tự tan dần.
Kỷ nguyên không còn súng,
Không cần rào hay tường.
Chỉ cần bàn tay ấm,
Đủ xóa mọi đoạn trường.
Một ngày Trái Đất mỉm cười,
Trong màu trời trong vắt.
Vì nhân loại đã hiểu,
Thay đổi đến từ mặt đất – trong lòng đất, trong lòng người, trong từng hơi thở thật.
Thức tỉnh không ồn ào,
Không phá, không đạp, không xây.
Chỉ cần trái tim mở,
Là thế giới đổi thay.
HNI 9-11 - B29 🌺🌺🌺
✅ BÀI THƠ CHƯƠNG 44 : TRÁI ĐẤT THỨC DẬY
Có ngày Trái Đất thức dậy,
Không bằng tiếng nổ long trời.
Mà bằng hơi thở rất nhẹ,
Chạm vào trái tim người.
Có ngày nhân loại tỉnh giấc,
Không vì học thuyết mới rơi.
Mà vì nhìn nhau thật kỹ,
Thấy linh hồn trong đôi môi.
Không còn ai làm kẻ thù,
Không còn ai cần đúng.
Chỉ còn người ôm lấy người,
Như nắng ôm lấy rừng.
Những đứa trẻ sinh ra,
Mắt sáng như mặt trời nhỏ.
Chỉ cần nhìn, là hiểu,
Không cần nói, cũng tỏ.
Sông núi xanh trở lại,
Biển hát câu dịu hiền.
Bởi loài người đã biết,
Chữa Trái Đất cũng là chữa tim mình.
Bão tố rồi sẽ lắng,
Chiến tranh rồi sẽ tàn.
Khi trái tim đủ sáng,
Bóng tối tự tan dần.
Kỷ nguyên không còn súng,
Không cần rào hay tường.
Chỉ cần bàn tay ấm,
Đủ xóa mọi đoạn trường.
Một ngày Trái Đất mỉm cười,
Trong màu trời trong vắt.
Vì nhân loại đã hiểu,
Thay đổi đến từ mặt đất – trong lòng đất, trong lòng người, trong từng hơi thở thật.
Thức tỉnh không ồn ào,
Không phá, không đạp, không xây.
Chỉ cần trái tim mở,
Là thế giới đổi thay.