HNI 11/11_4
Bài thơ Chương 14
Bài thơ: “Giữa Tay Xưa Và Trí Mới”
Tay người xưa gõ tiếng đe,
Trí người nay viết giữa đê ánh màn.
Bàn tay gắn với cõi trần,
Mà tâm vươn tới cõi gần vô biên.
Đất kia nhuộm mồ hôi hiền,
Nay thêm dòng điện – linh thiêng khác màu.
Người xưa đan lưới sông sâu,
Người nay dệt mạng tinh cầu mênh mang.
Mồ hôi chẳng mất đi đâu,
Chỉ hóa thành sáng – thành cầu nối duyên.
Công nghệ chẳng giết bình yên,
Mà soi thêm sáng cho miền nhân tâm.
Truyền thống là gốc sâu thẳm,
Công nghệ là cánh tay nâng trời.
Hai miền chẳng tách nhau rời,
Cùng gieo một hạt – gọi người lao công.
Lao động chẳng cũ, chẳng mới,
Chỉ khác hình dáng – vẫn người làm nên.
Giữa tay xưa và trí hiền,
Là con người thật – vẹn nguyên nghĩa đời.
Bài thơ Chương 14
Bài thơ: “Giữa Tay Xưa Và Trí Mới”
Tay người xưa gõ tiếng đe,
Trí người nay viết giữa đê ánh màn.
Bàn tay gắn với cõi trần,
Mà tâm vươn tới cõi gần vô biên.
Đất kia nhuộm mồ hôi hiền,
Nay thêm dòng điện – linh thiêng khác màu.
Người xưa đan lưới sông sâu,
Người nay dệt mạng tinh cầu mênh mang.
Mồ hôi chẳng mất đi đâu,
Chỉ hóa thành sáng – thành cầu nối duyên.
Công nghệ chẳng giết bình yên,
Mà soi thêm sáng cho miền nhân tâm.
Truyền thống là gốc sâu thẳm,
Công nghệ là cánh tay nâng trời.
Hai miền chẳng tách nhau rời,
Cùng gieo một hạt – gọi người lao công.
Lao động chẳng cũ, chẳng mới,
Chỉ khác hình dáng – vẫn người làm nên.
Giữa tay xưa và trí hiền,
Là con người thật – vẹn nguyên nghĩa đời.
HNI 11/11_4
Bài thơ Chương 14
Bài thơ: “Giữa Tay Xưa Và Trí Mới”
Tay người xưa gõ tiếng đe,
Trí người nay viết giữa đê ánh màn.
Bàn tay gắn với cõi trần,
Mà tâm vươn tới cõi gần vô biên.
Đất kia nhuộm mồ hôi hiền,
Nay thêm dòng điện – linh thiêng khác màu.
Người xưa đan lưới sông sâu,
Người nay dệt mạng tinh cầu mênh mang.
Mồ hôi chẳng mất đi đâu,
Chỉ hóa thành sáng – thành cầu nối duyên.
Công nghệ chẳng giết bình yên,
Mà soi thêm sáng cho miền nhân tâm.
Truyền thống là gốc sâu thẳm,
Công nghệ là cánh tay nâng trời.
Hai miền chẳng tách nhau rời,
Cùng gieo một hạt – gọi người lao công.
Lao động chẳng cũ, chẳng mới,
Chỉ khác hình dáng – vẫn người làm nên.
Giữa tay xưa và trí hiền,
Là con người thật – vẹn nguyên nghĩa đời.