HNI 17/11 - CHƯƠNG 6 : CON NGƯỜI TRONG TỔNG THỂ VŨ TRỤ NHẤT NGUYÊN
(Phần I — Khoa học khám phá Đạo Trời)
Nếu các chương trước đã mở ra bản thể của Đạo Trời, cấu trúc năng lượng của vũ trụ và những quy luật chi phối vận hành của vạn vật, thì Chương 6 đi vào câu hỏi cốt lõi: Con người là ai trong tổng thể vũ trụ?
Phải chăng chúng ta chỉ là ngẫu nhiên sinh ra trong biển không gian vô tận, hay là mắt xích tối quan trọng trong hệ thống nhất nguyên tinh vi của Đạo Trời?
Để trả lời, ta cần nhìn con người bằng cả ba lăng kính: triết học – khoa học – tâm linh, từ cổ thư Đông Á đến công nghệ lượng tử của thế kỷ XXI. Khi ba lăng kính cùng hội tụ, chân lý hiện ra:
Con người không đứng ngoài vũ trụ – con người là một đơn vị của vũ trụ, là một tiểu vũ trụ trong đại vũ trụ, và là phương tiện để Đạo Trời trải nghiệm chính mình.
1. Con người – mắt xích của trường năng lượng vũ trụ
Không gian không hề “trống rỗng”. Khắp vũ trụ là một biển năng lượng nền (zero-point field) dao động không ngừng, một "trường thống nhất" mà Einstein, Tesla, Schrödinger hay các bậc hiền triết Đông phương đều nói tới bằng những tên gọi khác nhau: Khí, Prana, Ether, Đạo, Aether, Vũ trụ khí hóa…
Cơ thể con người tồn tại, vận động và tư duy không dựa trên vật chất tách rời, mà dựa vào sự hòa điệu với trường năng lượng này.
1.1. Con người – hệ thống sóng phức hợp
Mỗi tế bào là một tụ điểm điện – từ – quang.
Mỗi DNA là một anten sinh học.
Mỗi neuron là một cổng giao tiếp sóng.
Mỗi suy nghĩ là một dao động tần số.
Mỗi cảm xúc là một chuỗi trường từ trường lan tỏa trong không gian.
Vì vậy, con người không chỉ “ở trong vũ trụ”, mà được dệt từ vải năng lượng của chính vũ trụ.
1.2. Sự cộng hưởng – nguyên lý vàng của sự sống
Khi tần số của cơ thể hòa nhịp với tần số tự nhiên của Trời – Đất, con người khỏe mạnh, sáng suốt và sống thuận Đạo.
Khi lệch nhịp, năng lượng rối loạn, bệnh tật và khổ đau sinh ra.
Đây chính là luật “tương ứng – cộng hưởng” mà mọi nền minh triết Đông Tây đều nhắc tới.
2. Con người như một tiể
(Phần I — Khoa học khám phá Đạo Trời)
Nếu các chương trước đã mở ra bản thể của Đạo Trời, cấu trúc năng lượng của vũ trụ và những quy luật chi phối vận hành của vạn vật, thì Chương 6 đi vào câu hỏi cốt lõi: Con người là ai trong tổng thể vũ trụ?
Phải chăng chúng ta chỉ là ngẫu nhiên sinh ra trong biển không gian vô tận, hay là mắt xích tối quan trọng trong hệ thống nhất nguyên tinh vi của Đạo Trời?
Để trả lời, ta cần nhìn con người bằng cả ba lăng kính: triết học – khoa học – tâm linh, từ cổ thư Đông Á đến công nghệ lượng tử của thế kỷ XXI. Khi ba lăng kính cùng hội tụ, chân lý hiện ra:
Con người không đứng ngoài vũ trụ – con người là một đơn vị của vũ trụ, là một tiểu vũ trụ trong đại vũ trụ, và là phương tiện để Đạo Trời trải nghiệm chính mình.
1. Con người – mắt xích của trường năng lượng vũ trụ
Không gian không hề “trống rỗng”. Khắp vũ trụ là một biển năng lượng nền (zero-point field) dao động không ngừng, một "trường thống nhất" mà Einstein, Tesla, Schrödinger hay các bậc hiền triết Đông phương đều nói tới bằng những tên gọi khác nhau: Khí, Prana, Ether, Đạo, Aether, Vũ trụ khí hóa…
Cơ thể con người tồn tại, vận động và tư duy không dựa trên vật chất tách rời, mà dựa vào sự hòa điệu với trường năng lượng này.
1.1. Con người – hệ thống sóng phức hợp
Mỗi tế bào là một tụ điểm điện – từ – quang.
Mỗi DNA là một anten sinh học.
Mỗi neuron là một cổng giao tiếp sóng.
Mỗi suy nghĩ là một dao động tần số.
Mỗi cảm xúc là một chuỗi trường từ trường lan tỏa trong không gian.
Vì vậy, con người không chỉ “ở trong vũ trụ”, mà được dệt từ vải năng lượng của chính vũ trụ.
1.2. Sự cộng hưởng – nguyên lý vàng của sự sống
Khi tần số của cơ thể hòa nhịp với tần số tự nhiên của Trời – Đất, con người khỏe mạnh, sáng suốt và sống thuận Đạo.
Khi lệch nhịp, năng lượng rối loạn, bệnh tật và khổ đau sinh ra.
Đây chính là luật “tương ứng – cộng hưởng” mà mọi nền minh triết Đông Tây đều nhắc tới.
2. Con người như một tiể
HNI 17/11 - CHƯƠNG 6 : CON NGƯỜI TRONG TỔNG THỂ VŨ TRỤ NHẤT NGUYÊN
(Phần I — Khoa học khám phá Đạo Trời)
Nếu các chương trước đã mở ra bản thể của Đạo Trời, cấu trúc năng lượng của vũ trụ và những quy luật chi phối vận hành của vạn vật, thì Chương 6 đi vào câu hỏi cốt lõi: Con người là ai trong tổng thể vũ trụ?
Phải chăng chúng ta chỉ là ngẫu nhiên sinh ra trong biển không gian vô tận, hay là mắt xích tối quan trọng trong hệ thống nhất nguyên tinh vi của Đạo Trời?
Để trả lời, ta cần nhìn con người bằng cả ba lăng kính: triết học – khoa học – tâm linh, từ cổ thư Đông Á đến công nghệ lượng tử của thế kỷ XXI. Khi ba lăng kính cùng hội tụ, chân lý hiện ra:
Con người không đứng ngoài vũ trụ – con người là một đơn vị của vũ trụ, là một tiểu vũ trụ trong đại vũ trụ, và là phương tiện để Đạo Trời trải nghiệm chính mình.
1. Con người – mắt xích của trường năng lượng vũ trụ
Không gian không hề “trống rỗng”. Khắp vũ trụ là một biển năng lượng nền (zero-point field) dao động không ngừng, một "trường thống nhất" mà Einstein, Tesla, Schrödinger hay các bậc hiền triết Đông phương đều nói tới bằng những tên gọi khác nhau: Khí, Prana, Ether, Đạo, Aether, Vũ trụ khí hóa…
Cơ thể con người tồn tại, vận động và tư duy không dựa trên vật chất tách rời, mà dựa vào sự hòa điệu với trường năng lượng này.
1.1. Con người – hệ thống sóng phức hợp
Mỗi tế bào là một tụ điểm điện – từ – quang.
Mỗi DNA là một anten sinh học.
Mỗi neuron là một cổng giao tiếp sóng.
Mỗi suy nghĩ là một dao động tần số.
Mỗi cảm xúc là một chuỗi trường từ trường lan tỏa trong không gian.
Vì vậy, con người không chỉ “ở trong vũ trụ”, mà được dệt từ vải năng lượng của chính vũ trụ.
1.2. Sự cộng hưởng – nguyên lý vàng của sự sống
Khi tần số của cơ thể hòa nhịp với tần số tự nhiên của Trời – Đất, con người khỏe mạnh, sáng suốt và sống thuận Đạo.
Khi lệch nhịp, năng lượng rối loạn, bệnh tật và khổ đau sinh ra.
Đây chính là luật “tương ứng – cộng hưởng” mà mọi nền minh triết Đông Tây đều nhắc tới.
2. Con người như một tiể