HNI 24/11: **CHƯƠNG 3:
QUY LUẬT VẬN HÀNH CỦA TRỜI: TỪ CỔ THƯ ĐẾN CÔNG THỨC KHOA HỌC**
Từ thuở nhân loại còn sống giữa cỏ cây và sấm chớp, con người đã ngước nhìn lên vòm trời và tự hỏi: Vì sao Trời vận hành như vậy?
Mưa vì sao rơi? Gió vì sao thổi? Vì sao ngày đêm thay nhau? Vì sao vũ trụ có thể đồng thời bất động và chuyển động, lặng im mà lại cuộn xoáy không ngừng?
Những câu hỏi ấy từng được trả lời bằng ngôn ngữ của cổ thư, của huyền văn, của nghịch lý triết học, và ngày nay, được diễn đạt bằng phương trình vật lý, mô hình vũ trụ học, công thức năng lượng.
Nhưng dù ngôn ngữ thay đổi, bản chất sâu xa của “Quy luật Trời” vẫn không đổi:
Trời vận hành theo trật tự. Mọi sự sống vận hành theo trật tự. Và con người chỉ hạnh phúc khi biết hòa mình vào trật tự ấy.
Chương này sẽ dẫn người đọc đi từ những dòng cổ thư phương Đông đến các lý thuyết hiện đại của khoa học, từ quan niệm Đạo – Trời – Lý đến năng lượng, trường lượng tử và cấu trúc thời–không, để tổng hợp thành một cái nhìn thống nhất: Quy luật vận hành của Trời là nền tảng của mọi luật trong vũ trụ và trong chính đời sống con người.
I. DẤU VẾT QUY LUẬT TRỜI TRONG CỔ THƯ: LÝ – KHÍ – ĐẠO – SỐ – HÀNH
1. “Trời có Lý riêng của Trời” – Tư tưởng nền tảng của Á Đông
Trong kinh Dịch có câu:
“Thiên hành kiện – quân tử dĩ tự cường bất tức.”
Một câu ngắn nhưng hàm chứa toàn bộ bản chất vận hành của vũ trụ: Trời luôn chuyển động, vận hành một cách mạnh mẽ, đúng trật tự, không ngừng nghỉ. Người sống thuận theo quy luật ấy thì mạnh mẽ, bền bỉ, phát triển. Người nghịch quy luật ấy thì rơi vào hỗn loạn, thoái hóa.
Theo cổ học phương Đông, Trời không chỉ là bầu trời vật lý mà là hệ thống quy luật nền tảng chi phối vạn vật, gồm:
Lý – trật tự, logic, quy luật bất biến
Khí – năng lượng vận hành, liên tục lưu thông
Đạo – con đường, mẫu mực, tiêu chuẩn của Trời
Số – nhịp điệu, chu kỳ, tần số thời gian
Hành – sự triển khai của quy luật Trời vào vật chất
Từ hàng nghìn năm trước, cha ông ta đã nhận ra rằng mọi sự trong đời đều có “Lý Trời”, và người khôn là người hiểu Lý để sống thuận, người dại là người chống Lý mà chuốc lấy khổ đau.
2. Âm – Dương: Quy luật lưỡng cực của sự vận động
Cổ thư viết:
“Nhất âm nhất dương chi vị Đạo.”
Đạo thể hiện qua hai chiều lực tương tác: âm và dương.
Dương: mở, phát triển, bành trướng, chuyển động, nóng, sáng
Âm: thu, co lại, tĩnh, lạnh, tối, hấp thu
Trời vận hành nhờ sự cân bằng động giữa hai lực này.
Không có âm – không có vật chất.
Không có dương – không có sự sống.
Khoa học hiện đại gọi hai chiều tương tác này bằng những tên khác: điện tích trái dấu, spin, lực hút – lực đẩy, entropy – negentropy, nhưng bản chất thì vẫn như thuở xưa.
3. Ngũ hành: mô hình hệ thống đầu tiên của nhân loại
Ngũ hành (Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ) không phải là “five elements” như phương Tây hay gọi, mà là five processes, năm quá trình vận động của vũ trụ.
Sinh – Khắc – Chế – Hóa – Thừa tạo thành vòng xoáy vận hành liên tục.
Cơ thể người, xã hội, khí hậu, sinh thái, thậm chí vòng đời của một nền văn minh… đều mang dấu vết của Ngũ hành.
Ngày nay, khoa học gọi đó là:
Hệ thống động phi tuyến (nonlinear dynamic systems)
Chu kỳ tự tổ chức (self-organized cycles)
Tương tác đa chiều (multidimensional interactions)
Một lần nữa, cổ học đã thấy từ rất sớm điều mà khoa học phải mất hàng nghìn năm mới diễn đạt lại bằng toán học.
II. TỪ TRỜI THEO CỔ THƯ ĐẾN TRỜI THEO VẬT LÝ LƯỢNG TỬ
1. Từ “Khí” trong kinh Dịch đến “năng lượng trường” trong vật lý
Trong cổ thư, Khí là nền tảng của vạn vật.
Trong vật lý lượng tử, năng lượng trường (quantum field) là cơ sở của vật chất.
Khí có ba đặc tính:
Vừa là sóng vừa là hạt
Vừa liên tục vừa phân mảnh
Vừa hữu hình vừa vô hình
Vật lý lượng tử cũng nói y như vậy:
Hạt vật chất chỉ là sự dao động của trường lượng tử– một dạng năng lượng nền ở khắp nơi.
Điều thú vị là khái niệm “Khí vận hành theo quy luật” tương đương với ý niệm rằng trường lượng tử luôn tuân theo phương trình dao động.
2. Từ “Đạo” đến “hằng số tự nhiên của vũ trụ”
Cổ thư nói Đạo là “quy luật bất biến nằm dưới mọi vận động”.
Khoa học hiện đại cũng có những “bất biến”: tốc độ ánh sáng, hằng số Planck, điện tích electron, hằng số hấp dẫn…
Cả hai đều nói với nhân loại rằng:
Dưới mọi hỗn loạn đều có một trật tự.
3. Từ “Lý” đến “toán học của vũ trụ”
Người xưa có câu:
“Vạn vật giai hữu Lý.”
Nghĩa là mọi thứ đều có quy luật, có logic.
Ngày nay, nhà vật lý Max Tegmark đưa ra giả thuyết táo bạo.
HNI 24/11: 🌺**CHƯƠNG 3: QUY LUẬT VẬN HÀNH CỦA TRỜI: TỪ CỔ THƯ ĐẾN CÔNG THỨC KHOA HỌC** Từ thuở nhân loại còn sống giữa cỏ cây và sấm chớp, con người đã ngước nhìn lên vòm trời và tự hỏi: Vì sao Trời vận hành như vậy? Mưa vì sao rơi? Gió vì sao thổi? Vì sao ngày đêm thay nhau? Vì sao vũ trụ có thể đồng thời bất động và chuyển động, lặng im mà lại cuộn xoáy không ngừng? Những câu hỏi ấy từng được trả lời bằng ngôn ngữ của cổ thư, của huyền văn, của nghịch lý triết học, và ngày nay, được diễn đạt bằng phương trình vật lý, mô hình vũ trụ học, công thức năng lượng. Nhưng dù ngôn ngữ thay đổi, bản chất sâu xa của “Quy luật Trời” vẫn không đổi: Trời vận hành theo trật tự. Mọi sự sống vận hành theo trật tự. Và con người chỉ hạnh phúc khi biết hòa mình vào trật tự ấy. Chương này sẽ dẫn người đọc đi từ những dòng cổ thư phương Đông đến các lý thuyết hiện đại của khoa học, từ quan niệm Đạo – Trời – Lý đến năng lượng, trường lượng tử và cấu trúc thời–không, để tổng hợp thành một cái nhìn thống nhất: Quy luật vận hành của Trời là nền tảng của mọi luật trong vũ trụ và trong chính đời sống con người. I. DẤU VẾT QUY LUẬT TRỜI TRONG CỔ THƯ: LÝ – KHÍ – ĐẠO – SỐ – HÀNH 1. “Trời có Lý riêng của Trời” – Tư tưởng nền tảng của Á Đông Trong kinh Dịch có câu: “Thiên hành kiện – quân tử dĩ tự cường bất tức.” Một câu ngắn nhưng hàm chứa toàn bộ bản chất vận hành của vũ trụ: Trời luôn chuyển động, vận hành một cách mạnh mẽ, đúng trật tự, không ngừng nghỉ. Người sống thuận theo quy luật ấy thì mạnh mẽ, bền bỉ, phát triển. Người nghịch quy luật ấy thì rơi vào hỗn loạn, thoái hóa. Theo cổ học phương Đông, Trời không chỉ là bầu trời vật lý mà là hệ thống quy luật nền tảng chi phối vạn vật, gồm: Lý – trật tự, logic, quy luật bất biến Khí – năng lượng vận hành, liên tục lưu thông Đạo – con đường, mẫu mực, tiêu chuẩn của Trời Số – nhịp điệu, chu kỳ, tần số thời gian Hành – sự triển khai của quy luật Trời vào vật chất Từ hàng nghìn năm trước, cha ông ta đã nhận ra rằng mọi sự trong đời đều có “Lý Trời”, và người khôn là người hiểu Lý để sống thuận, người dại là người chống Lý mà chuốc lấy khổ đau. 2. Âm – Dương: Quy luật lưỡng cực của sự vận động Cổ thư viết: “Nhất âm nhất dương chi vị Đạo.” Đạo thể hiện qua hai chiều lực tương tác: âm và dương. Dương: mở, phát triển, bành trướng, chuyển động, nóng, sáng Âm: thu, co lại, tĩnh, lạnh, tối, hấp thu Trời vận hành nhờ sự cân bằng động giữa hai lực này. Không có âm – không có vật chất. Không có dương – không có sự sống. Khoa học hiện đại gọi hai chiều tương tác này bằng những tên khác: điện tích trái dấu, spin, lực hút – lực đẩy, entropy – negentropy, nhưng bản chất thì vẫn như thuở xưa. 3. Ngũ hành: mô hình hệ thống đầu tiên của nhân loại Ngũ hành (Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ) không phải là “five elements” như phương Tây hay gọi, mà là five processes, năm quá trình vận động của vũ trụ. Sinh – Khắc – Chế – Hóa – Thừa tạo thành vòng xoáy vận hành liên tục. Cơ thể người, xã hội, khí hậu, sinh thái, thậm chí vòng đời của một nền văn minh… đều mang dấu vết của Ngũ hành. Ngày nay, khoa học gọi đó là: Hệ thống động phi tuyến (nonlinear dynamic systems) Chu kỳ tự tổ chức (self-organized cycles) Tương tác đa chiều (multidimensional interactions) Một lần nữa, cổ học đã thấy từ rất sớm điều mà khoa học phải mất hàng nghìn năm mới diễn đạt lại bằng toán học. II. TỪ TRỜI THEO CỔ THƯ ĐẾN TRỜI THEO VẬT LÝ LƯỢNG TỬ 1. Từ “Khí” trong kinh Dịch đến “năng lượng trường” trong vật lý Trong cổ thư, Khí là nền tảng của vạn vật. Trong vật lý lượng tử, năng lượng trường (quantum field) là cơ sở của vật chất. Khí có ba đặc tính: Vừa là sóng vừa là hạt Vừa liên tục vừa phân mảnh Vừa hữu hình vừa vô hình Vật lý lượng tử cũng nói y như vậy: Hạt vật chất chỉ là sự dao động của trường lượng tử– một dạng năng lượng nền ở khắp nơi. Điều thú vị là khái niệm “Khí vận hành theo quy luật” tương đương với ý niệm rằng trường lượng tử luôn tuân theo phương trình dao động. 2. Từ “Đạo” đến “hằng số tự nhiên của vũ trụ” Cổ thư nói Đạo là “quy luật bất biến nằm dưới mọi vận động”. Khoa học hiện đại cũng có những “bất biến”: tốc độ ánh sáng, hằng số Planck, điện tích electron, hằng số hấp dẫn… Cả hai đều nói với nhân loại rằng: Dưới mọi hỗn loạn đều có một trật tự. 3. Từ “Lý” đến “toán học của vũ trụ” Người xưa có câu: “Vạn vật giai hữu Lý.” Nghĩa là mọi thứ đều có quy luật, có logic. Ngày nay, nhà vật lý Max Tegmark đưa ra giả thuyết táo bạo.
Like
Love
Wow
13
0 Bình luận 0 Chia sẽ