6
348
News Feed
Viết lách
Bài viết đã lưu
Kỷ niệm
QUẢNG CÁO
Ví tiền
KHÁM PHÁ
Mọi người
Sự kiện
Blogs
Những câu chuyện
Bạn đang nghĩ gì? #Hashtag.. @Đề cập.. Liên kết..
Chào buổi sáng, Giao62
Chúc mọi người ngày mới nhiều đơn hàng
Cập nhật gần đây
Thao1959 đã thêm một bức ảnh
3 hours ago
HNI 2/9-Bài thơ chương 10- Bài học từ ánh mắt bị lãng quên
Có những lúc ta ngẩng cao đầu,
Tưởng mình đã hiểu hết nỗi sầu nhân thế,
Nhưng chẳng hay trong bóng đêm lặng lẽ,
Một ngọn nến nhỏ vẫn thắp sáng trời xa.
Người ăn xin trên phố vắng chiều tà,
Đôi mắt mỏi nhưng chất đầy câu chuyện,
Người qua đường vội vàng như chẳng thấy,
Bỏ lỡ một bài học giữa đời.
Có kẻ dại khờ nói câu vụng về,
Ta bật cười, cho rằng vô nghĩa,
Nhưng biết đâu trong lời ngây ngô ấy,
Ẩn giấu chân lý mà sách vở không truyền.
Khi ta khinh người, ta khinh chính mình,
Khước từ cơ hội mở thêm cánh cửa,
Sự kiêu ngạo dựng nên bức tường đá,
Ngăn ta chạm tới kho báu vô hình.
Một đứa trẻ cười vang trên đường,
Tiếng cười ngỡ chỉ là vui vô cớ,
Nhưng trong đó là triết lý nhiệm màu:
Hạnh phúc chẳng cần lý do để nở.
Một cụ già run run bước chậm,
Bàn tay chai sần kể lại tháng năm,
Nếu ta mỉm cười và lắng nghe đôi chút,
Sẽ hiểu thế nào là sức mạnh âm thầm.
Khi ta xem thường, trí óc khép lại,
Như dòng sông từ chối tiếp nguồn,
Nước sẽ cạn, dòng chảy sẽ chết,
Cuộc đời ta chỉ còn trơ đá khô.
Người nông dân tay lấm bùn đất,
Giảng bài học về kiên nhẫn mùa gieo,
Kẻ thành công mải mê danh lợi,
Lại chẳng hiểu một hạt lúa sinh ra từ đâu.
Người thợ mộc gõ nhịp trên gỗ,
Tiếng gõ bình thường mà vẽ ra nhịp sống,
Còn ta – trong đôi mắt kiêu ngạo,
Ngỡ rằng chẳng có gì để học hỏi thêm.
Nhưng kìa, cánh chim nhỏ bay ngang,
Mang bài học về tự do không xiềng xích,
Người lặng lẽ gom lá khô ven ngõ,
Dạy ta khiêm nhường và nghĩa tình sẻ chia.
Thế giới này không ai là vô giá trị,
Mỗi tâm hồn đều chứa ngọc trong ngần,
Chỉ khi ta học cách lắng nghe thật sự,
Mới thấy mình bé nhỏ giữa mênh mông.
Ta mất đi cơ hội khi khinh thường người khác,
Mất một mảnh ghép của cuộc đời đa sắc,
Mất một cánh cửa mở ra vô tận,
Mất chính phần nhân tính trong ta.
Vậy nên, hãy cúi đầu trước nhân gian,
Không phải để thấp hèn, mà để rộng lớn,
Hãy lắng nghe ngay cả tiếng gió thì thầm,
Biết đâu chân lý nằm trong hạt bụi.
Khi bạn tôn trọng, bạn sẽ trưởng thành,
Khiêm nhường gieo mầm tri thức,
Mỗi con người là một vũ trụ,
Và học hỏi chính là hành trình vô biên.
Đọc ít hơn
0 Bình luận
348
News Feed
Viết lách
Bài viết đã lưu
Kỷ niệm
QUẢNG CÁO
Ví tiền
KHÁM PHÁ
Mọi người
Sự kiện
Blogs
Những câu chuyện
Bạn đang nghĩ gì? #Hashtag.. @Đề cập.. Liên kết..
Chào buổi sáng, Giao62
Chúc mọi người ngày mới nhiều đơn hàng
Cập nhật gần đây
Thao1959 đã thêm một bức ảnh
3 hours ago
HNI 2/9-Bài thơ chương 10- Bài học từ ánh mắt bị lãng quên
Có những lúc ta ngẩng cao đầu,
Tưởng mình đã hiểu hết nỗi sầu nhân thế,
Nhưng chẳng hay trong bóng đêm lặng lẽ,
Một ngọn nến nhỏ vẫn thắp sáng trời xa.
Người ăn xin trên phố vắng chiều tà,
Đôi mắt mỏi nhưng chất đầy câu chuyện,
Người qua đường vội vàng như chẳng thấy,
Bỏ lỡ một bài học giữa đời.
Có kẻ dại khờ nói câu vụng về,
Ta bật cười, cho rằng vô nghĩa,
Nhưng biết đâu trong lời ngây ngô ấy,
Ẩn giấu chân lý mà sách vở không truyền.
Khi ta khinh người, ta khinh chính mình,
Khước từ cơ hội mở thêm cánh cửa,
Sự kiêu ngạo dựng nên bức tường đá,
Ngăn ta chạm tới kho báu vô hình.
Một đứa trẻ cười vang trên đường,
Tiếng cười ngỡ chỉ là vui vô cớ,
Nhưng trong đó là triết lý nhiệm màu:
Hạnh phúc chẳng cần lý do để nở.
Một cụ già run run bước chậm,
Bàn tay chai sần kể lại tháng năm,
Nếu ta mỉm cười và lắng nghe đôi chút,
Sẽ hiểu thế nào là sức mạnh âm thầm.
Khi ta xem thường, trí óc khép lại,
Như dòng sông từ chối tiếp nguồn,
Nước sẽ cạn, dòng chảy sẽ chết,
Cuộc đời ta chỉ còn trơ đá khô.
Người nông dân tay lấm bùn đất,
Giảng bài học về kiên nhẫn mùa gieo,
Kẻ thành công mải mê danh lợi,
Lại chẳng hiểu một hạt lúa sinh ra từ đâu.
Người thợ mộc gõ nhịp trên gỗ,
Tiếng gõ bình thường mà vẽ ra nhịp sống,
Còn ta – trong đôi mắt kiêu ngạo,
Ngỡ rằng chẳng có gì để học hỏi thêm.
Nhưng kìa, cánh chim nhỏ bay ngang,
Mang bài học về tự do không xiềng xích,
Người lặng lẽ gom lá khô ven ngõ,
Dạy ta khiêm nhường và nghĩa tình sẻ chia.
Thế giới này không ai là vô giá trị,
Mỗi tâm hồn đều chứa ngọc trong ngần,
Chỉ khi ta học cách lắng nghe thật sự,
Mới thấy mình bé nhỏ giữa mênh mông.
Ta mất đi cơ hội khi khinh thường người khác,
Mất một mảnh ghép của cuộc đời đa sắc,
Mất một cánh cửa mở ra vô tận,
Mất chính phần nhân tính trong ta.
Vậy nên, hãy cúi đầu trước nhân gian,
Không phải để thấp hèn, mà để rộng lớn,
Hãy lắng nghe ngay cả tiếng gió thì thầm,
Biết đâu chân lý nằm trong hạt bụi.
Khi bạn tôn trọng, bạn sẽ trưởng thành,
Khiêm nhường gieo mầm tri thức,
Mỗi con người là một vũ trụ,
Và học hỏi chính là hành trình vô biên.
Đọc ít hơn
0 Bình luận
6
348
News Feed
Viết lách
Bài viết đã lưu
Kỷ niệm
QUẢNG CÁO
Ví tiền
KHÁM PHÁ
Mọi người
Sự kiện
Blogs
Những câu chuyện
Bạn đang nghĩ gì? #Hashtag.. @Đề cập.. Liên kết..
Chào buổi sáng, Giao62
Chúc mọi người ngày mới nhiều đơn hàng
Cập nhật gần đây
Thao1959 đã thêm một bức ảnh
3 hours ago
HNI 2/9-Bài thơ chương 10- Bài học từ ánh mắt bị lãng quên
Có những lúc ta ngẩng cao đầu,
Tưởng mình đã hiểu hết nỗi sầu nhân thế,
Nhưng chẳng hay trong bóng đêm lặng lẽ,
Một ngọn nến nhỏ vẫn thắp sáng trời xa.
Người ăn xin trên phố vắng chiều tà,
Đôi mắt mỏi nhưng chất đầy câu chuyện,
Người qua đường vội vàng như chẳng thấy,
Bỏ lỡ một bài học giữa đời.
Có kẻ dại khờ nói câu vụng về,
Ta bật cười, cho rằng vô nghĩa,
Nhưng biết đâu trong lời ngây ngô ấy,
Ẩn giấu chân lý mà sách vở không truyền.
Khi ta khinh người, ta khinh chính mình,
Khước từ cơ hội mở thêm cánh cửa,
Sự kiêu ngạo dựng nên bức tường đá,
Ngăn ta chạm tới kho báu vô hình.
Một đứa trẻ cười vang trên đường,
Tiếng cười ngỡ chỉ là vui vô cớ,
Nhưng trong đó là triết lý nhiệm màu:
Hạnh phúc chẳng cần lý do để nở.
Một cụ già run run bước chậm,
Bàn tay chai sần kể lại tháng năm,
Nếu ta mỉm cười và lắng nghe đôi chút,
Sẽ hiểu thế nào là sức mạnh âm thầm.
Khi ta xem thường, trí óc khép lại,
Như dòng sông từ chối tiếp nguồn,
Nước sẽ cạn, dòng chảy sẽ chết,
Cuộc đời ta chỉ còn trơ đá khô.
Người nông dân tay lấm bùn đất,
Giảng bài học về kiên nhẫn mùa gieo,
Kẻ thành công mải mê danh lợi,
Lại chẳng hiểu một hạt lúa sinh ra từ đâu.
Người thợ mộc gõ nhịp trên gỗ,
Tiếng gõ bình thường mà vẽ ra nhịp sống,
Còn ta – trong đôi mắt kiêu ngạo,
Ngỡ rằng chẳng có gì để học hỏi thêm.
Nhưng kìa, cánh chim nhỏ bay ngang,
Mang bài học về tự do không xiềng xích,
Người lặng lẽ gom lá khô ven ngõ,
Dạy ta khiêm nhường và nghĩa tình sẻ chia.
Thế giới này không ai là vô giá trị,
Mỗi tâm hồn đều chứa ngọc trong ngần,
Chỉ khi ta học cách lắng nghe thật sự,
Mới thấy mình bé nhỏ giữa mênh mông.
Ta mất đi cơ hội khi khinh thường người khác,
Mất một mảnh ghép của cuộc đời đa sắc,
Mất một cánh cửa mở ra vô tận,
Mất chính phần nhân tính trong ta.
Vậy nên, hãy cúi đầu trước nhân gian,
Không phải để thấp hèn, mà để rộng lớn,
Hãy lắng nghe ngay cả tiếng gió thì thầm,
Biết đâu chân lý nằm trong hạt bụi.
Khi bạn tôn trọng, bạn sẽ trưởng thành,
Khiêm nhường gieo mầm tri thức,
Mỗi con người là một vũ trụ,
Và học hỏi chính là hành trình vô biên.
Đọc ít hơn
0 Bình luận


