17
239
News Feed
Viết lách
Bài viết đã lưu
Kỷ niệm
QUẢNG CÁO
Ví tiền
KHÁM PHÁ
Mọi người
Sự kiện
Blogs
Những câu chuyện
Bạn đang nghĩ gì? #Hashtag.. @Đề cập.. Liên kết..
Chào buổi chiều, Giao62
Sau mỗi ngày làm việc là gia đình, dù làm việc bận đến đâu cũng nhớ về mái ấm, vợ và các con...
Cập nhật gần đây
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
2 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
2 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
2 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
3 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
3 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Tao54bn đã thêm một bức ảnh
4 minutes ago
HNI 3/12: CHƯƠNG 40:
VĂN HÓA HỘI NHẬP – GIỮ MÌNH GIỮA TOÀN CẦU HÓA**
Toàn cầu hóa không chỉ là sự dịch chuyển của hàng hóa, vốn, công nghệ hay con người; nó là sự va đập của các hệ giá trị, các kiểu tư duy và các mô hình văn hóa. Một dân tộc bước vào kỷ nguyên hội nhập giống như một người bước ra biển lớn: gió mở ra chân trời tự do, nhưng cũng có những con sóng dữ dội đòi hỏi bản lĩnh, trí tuệ và một chiếc la bàn nội tại thật vững. Văn hóa hội nhập vì vậy không chỉ là câu chuyện “đi ra thế giới”, mà là năng lực giữ mình, hiểu mình, và tự làm mình mạnh lên giữa dòng chảy đa chiều của nhân loại.
Với một quốc gia như Việt Nam – nơi chứa đựng một kho di sản tinh thần được thử thách qua hàng nghìn năm – văn hóa hội nhập chính là sự chuyển hóa của truyền thống thành sức mạnh mới. Hội nhập không có nghĩa là hòa tan; học hỏi không có nghĩa là đánh mất bản sắc; mở cửa không có nghĩa là từ bỏ những giá trị cốt lõi đã giữ gìn dân tộc này đứng vững trước vô vàn biến cố. Sức mạnh của hội nhập chính là sự kết hợp: truyền thống làm gốc – tri thức thế giới làm ngọn – tinh thần thời đại làm tư duy dẫn đường.
1. Hội nhập không phải là cuộc chạy đua bắt chước, mà là hành trình trưởng thành
Trong nhiều thập niên, những quốc gia bước vào toàn cầu hóa thường mang theo tâm lý “đuổi kịp”: họ nhìn vào thế giới như một người học trò nhìn thầy giỏi, loay hoay tìm cách sao chép mô hình, chiến lược, công nghệ, cấu trúc tổ chức… Tuy nhiên, sao chép chỉ tạo ra những phiên bản không linh hồn. Còn hội nhập thực sự là khả năng tự nâng mình lên một tầm nhận thức mới.
Một quốc gia trưởng thành không phải khi nó giống với những nước phát triển, mà là khi nó hiểu được bản sắc, nguồn lực, lịch sử và thiên chức riêng của mình. Khi đứng trước vô vàn dòng chảy văn minh, một dân tộc có bản lĩnh sẽ không hỏi: “Chúng ta phải làm giống ai?”, mà hỏi:
“Chúng ta có sứ mệnh gì giữa thế giới đang chuyển động này?”
Hội nhập là sự trưởng thành khi:
ta biết mở lòng đón nhận tri thức mới mà không đánh mất nền tảng nội tâm,
ta dám bước vào cuộc chơi lớn mà không bị điều khiển bởi những cơn sóng nhất thời,
ta học được cái hay của thiên hạ nhưng vẫn giữ được mình như một dòng sông có nguồn cội, dù chảy đến đâu cũng mang theo sắc nước riêng.
Một cá nhân hội nhập hay một dân tộc hội nhập đều phải đi qua một hành trình tương tự: hành trình của tự tin nội tại. Tự tin ấy không đến từ việc ta mạnh hơn ai, mà đến từ việc ta hiểu mình rõ hơn bất kỳ ai.
2. Văn hóa bản sắc – nền móng để không bị hòa tan
Không có bản sắc, hội nhập sẽ biến thành sự hòa tan; ngược lại, bản sắc mạnh mà đóng kín sẽ trở thành bảo thủ. Vì vậy, bài toán lớn nhất của hội nhập là giữ được “căn tính” mà vẫn tiếp thu được “tân tính”.
Bản sắc không phải là phong tục bề mặt; bản sắc là tần số sâu của linh hồn dân tộc.
Một quốc gia có bản sắc khi:
người dân có một hệ giá trị thống nhất,
lịch sử và văn hóa được chuyển hóa thành niềm tự hào chứ không phải thành vật trang trí,
mỗi cá nhân đều cảm nhận được sự biết ơn với nguồn gốc mình đến,
những gì ông cha để lại không nằm trong viện bảo tàng mà chảy trong đời sống hôm nay.
Văn hóa Việt Nam – với tinh thần hiếu nghĩa, nhân ái, mềm mà bền, linh hoạt mà sâu sắc, trọng chữ tình nhưng thấm chữ lý – là một di sản từng giúp dân tộc vượt qua những làn sóng xâm lăng khốc liệt. Ngày nay, nó cần được chuyển hóa thành sức mạnh mềm trong hội nhập.
Một dân tộc có bản sắc sẽ không sợ toàn cầu hóa, giống như một người có trí tuệ sẽ không sợ đám đông. Bản sắc là chiếc neo để ta không trôi; là ngọn lửa để ta không lạnh; là kim chỉ nam để ta không lạc khi bước vào thế giới rộng lớn.
3. Tinh thần học hỏi – cánh cửa mở ra tương lai
Một dân tộc mạnh là dân tộc biết học. Một quốc gia vĩ đại là quốc gia học cả quá khứ, hiện tại và tương lai.
Hội nhập không phải chỉ học kỹ thuật, mà học tư duy, khoa học quản trị, đạo lý công dân, kỷ luật xã hội, trí tuệ nhân sinh.
Người Nhật hội nhập mà không mất mình vì họ học rất nhanh và “tiêu hóa” rất giỏi. Người Hàn đứng vững vì họ giữ được tinh thần dân tộc và áp dụng tri thức mới với tốc độ của thời đại. Người Do Thái vươn lên vì họ biến tri thức thành năng lượng tinh thần, biến trí tuệ thành tài sản quốc gia.
Việt Nam sẽ đi xa khi văn hóa học hỏi trở thành một nếp sống:
Bình dân học cái giản dị.
Giới trẻ học cái tiên tiến.
Doanh nghiệp học cái hiện đại.
Nhà nước học cái minh bạch, hiệu quả.
Toàn xã hội học cái nhân bản và khai phóng.
Hội nhập mà không học là rơi lại.
Đọc ít hơn
239
News Feed
Viết lách
Bài viết đã lưu
Kỷ niệm
QUẢNG CÁO
Ví tiền
KHÁM PHÁ
Mọi người
Sự kiện
Blogs
Những câu chuyện
Bạn đang nghĩ gì? #Hashtag.. @Đề cập.. Liên kết..
Chào buổi chiều, Giao62
Sau mỗi ngày làm việc là gia đình, dù làm việc bận đến đâu cũng nhớ về mái ấm, vợ và các con...
Cập nhật gần đây
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
2 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
2 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
2 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
3 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
3 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Tao54bn đã thêm một bức ảnh
4 minutes ago
HNI 3/12: CHƯƠNG 40:
VĂN HÓA HỘI NHẬP – GIỮ MÌNH GIỮA TOÀN CẦU HÓA**
Toàn cầu hóa không chỉ là sự dịch chuyển của hàng hóa, vốn, công nghệ hay con người; nó là sự va đập của các hệ giá trị, các kiểu tư duy và các mô hình văn hóa. Một dân tộc bước vào kỷ nguyên hội nhập giống như một người bước ra biển lớn: gió mở ra chân trời tự do, nhưng cũng có những con sóng dữ dội đòi hỏi bản lĩnh, trí tuệ và một chiếc la bàn nội tại thật vững. Văn hóa hội nhập vì vậy không chỉ là câu chuyện “đi ra thế giới”, mà là năng lực giữ mình, hiểu mình, và tự làm mình mạnh lên giữa dòng chảy đa chiều của nhân loại.
Với một quốc gia như Việt Nam – nơi chứa đựng một kho di sản tinh thần được thử thách qua hàng nghìn năm – văn hóa hội nhập chính là sự chuyển hóa của truyền thống thành sức mạnh mới. Hội nhập không có nghĩa là hòa tan; học hỏi không có nghĩa là đánh mất bản sắc; mở cửa không có nghĩa là từ bỏ những giá trị cốt lõi đã giữ gìn dân tộc này đứng vững trước vô vàn biến cố. Sức mạnh của hội nhập chính là sự kết hợp: truyền thống làm gốc – tri thức thế giới làm ngọn – tinh thần thời đại làm tư duy dẫn đường.
1. Hội nhập không phải là cuộc chạy đua bắt chước, mà là hành trình trưởng thành
Trong nhiều thập niên, những quốc gia bước vào toàn cầu hóa thường mang theo tâm lý “đuổi kịp”: họ nhìn vào thế giới như một người học trò nhìn thầy giỏi, loay hoay tìm cách sao chép mô hình, chiến lược, công nghệ, cấu trúc tổ chức… Tuy nhiên, sao chép chỉ tạo ra những phiên bản không linh hồn. Còn hội nhập thực sự là khả năng tự nâng mình lên một tầm nhận thức mới.
Một quốc gia trưởng thành không phải khi nó giống với những nước phát triển, mà là khi nó hiểu được bản sắc, nguồn lực, lịch sử và thiên chức riêng của mình. Khi đứng trước vô vàn dòng chảy văn minh, một dân tộc có bản lĩnh sẽ không hỏi: “Chúng ta phải làm giống ai?”, mà hỏi:
“Chúng ta có sứ mệnh gì giữa thế giới đang chuyển động này?”
Hội nhập là sự trưởng thành khi:
ta biết mở lòng đón nhận tri thức mới mà không đánh mất nền tảng nội tâm,
ta dám bước vào cuộc chơi lớn mà không bị điều khiển bởi những cơn sóng nhất thời,
ta học được cái hay của thiên hạ nhưng vẫn giữ được mình như một dòng sông có nguồn cội, dù chảy đến đâu cũng mang theo sắc nước riêng.
Một cá nhân hội nhập hay một dân tộc hội nhập đều phải đi qua một hành trình tương tự: hành trình của tự tin nội tại. Tự tin ấy không đến từ việc ta mạnh hơn ai, mà đến từ việc ta hiểu mình rõ hơn bất kỳ ai.
2. Văn hóa bản sắc – nền móng để không bị hòa tan
Không có bản sắc, hội nhập sẽ biến thành sự hòa tan; ngược lại, bản sắc mạnh mà đóng kín sẽ trở thành bảo thủ. Vì vậy, bài toán lớn nhất của hội nhập là giữ được “căn tính” mà vẫn tiếp thu được “tân tính”.
Bản sắc không phải là phong tục bề mặt; bản sắc là tần số sâu của linh hồn dân tộc.
Một quốc gia có bản sắc khi:
người dân có một hệ giá trị thống nhất,
lịch sử và văn hóa được chuyển hóa thành niềm tự hào chứ không phải thành vật trang trí,
mỗi cá nhân đều cảm nhận được sự biết ơn với nguồn gốc mình đến,
những gì ông cha để lại không nằm trong viện bảo tàng mà chảy trong đời sống hôm nay.
Văn hóa Việt Nam – với tinh thần hiếu nghĩa, nhân ái, mềm mà bền, linh hoạt mà sâu sắc, trọng chữ tình nhưng thấm chữ lý – là một di sản từng giúp dân tộc vượt qua những làn sóng xâm lăng khốc liệt. Ngày nay, nó cần được chuyển hóa thành sức mạnh mềm trong hội nhập.
Một dân tộc có bản sắc sẽ không sợ toàn cầu hóa, giống như một người có trí tuệ sẽ không sợ đám đông. Bản sắc là chiếc neo để ta không trôi; là ngọn lửa để ta không lạnh; là kim chỉ nam để ta không lạc khi bước vào thế giới rộng lớn.
3. Tinh thần học hỏi – cánh cửa mở ra tương lai
Một dân tộc mạnh là dân tộc biết học. Một quốc gia vĩ đại là quốc gia học cả quá khứ, hiện tại và tương lai.
Hội nhập không phải chỉ học kỹ thuật, mà học tư duy, khoa học quản trị, đạo lý công dân, kỷ luật xã hội, trí tuệ nhân sinh.
Người Nhật hội nhập mà không mất mình vì họ học rất nhanh và “tiêu hóa” rất giỏi. Người Hàn đứng vững vì họ giữ được tinh thần dân tộc và áp dụng tri thức mới với tốc độ của thời đại. Người Do Thái vươn lên vì họ biến tri thức thành năng lượng tinh thần, biến trí tuệ thành tài sản quốc gia.
Việt Nam sẽ đi xa khi văn hóa học hỏi trở thành một nếp sống:
Bình dân học cái giản dị.
Giới trẻ học cái tiên tiến.
Doanh nghiệp học cái hiện đại.
Nhà nước học cái minh bạch, hiệu quả.
Toàn xã hội học cái nhân bản và khai phóng.
Hội nhập mà không học là rơi lại.
Đọc ít hơn
17
239
News Feed
Viết lách
Bài viết đã lưu
Kỷ niệm
QUẢNG CÁO
Ví tiền
KHÁM PHÁ
Mọi người
Sự kiện
Blogs
Những câu chuyện
Bạn đang nghĩ gì? #Hashtag.. @Đề cập.. Liên kết..
Chào buổi chiều, Giao62
Sau mỗi ngày làm việc là gia đình, dù làm việc bận đến đâu cũng nhớ về mái ấm, vợ và các con...
Cập nhật gần đây
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
2 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
2 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
2 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
3 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Quangphi1980 đã thêm 3 photos & là Cảm giác Vui mừng
3 minutes ago
Love
1
1 Bình luận
Tao54bn đã thêm một bức ảnh
4 minutes ago
HNI 3/12: CHƯƠNG 40:
VĂN HÓA HỘI NHẬP – GIỮ MÌNH GIỮA TOÀN CẦU HÓA**
Toàn cầu hóa không chỉ là sự dịch chuyển của hàng hóa, vốn, công nghệ hay con người; nó là sự va đập của các hệ giá trị, các kiểu tư duy và các mô hình văn hóa. Một dân tộc bước vào kỷ nguyên hội nhập giống như một người bước ra biển lớn: gió mở ra chân trời tự do, nhưng cũng có những con sóng dữ dội đòi hỏi bản lĩnh, trí tuệ và một chiếc la bàn nội tại thật vững. Văn hóa hội nhập vì vậy không chỉ là câu chuyện “đi ra thế giới”, mà là năng lực giữ mình, hiểu mình, và tự làm mình mạnh lên giữa dòng chảy đa chiều của nhân loại.
Với một quốc gia như Việt Nam – nơi chứa đựng một kho di sản tinh thần được thử thách qua hàng nghìn năm – văn hóa hội nhập chính là sự chuyển hóa của truyền thống thành sức mạnh mới. Hội nhập không có nghĩa là hòa tan; học hỏi không có nghĩa là đánh mất bản sắc; mở cửa không có nghĩa là từ bỏ những giá trị cốt lõi đã giữ gìn dân tộc này đứng vững trước vô vàn biến cố. Sức mạnh của hội nhập chính là sự kết hợp: truyền thống làm gốc – tri thức thế giới làm ngọn – tinh thần thời đại làm tư duy dẫn đường.
1. Hội nhập không phải là cuộc chạy đua bắt chước, mà là hành trình trưởng thành
Trong nhiều thập niên, những quốc gia bước vào toàn cầu hóa thường mang theo tâm lý “đuổi kịp”: họ nhìn vào thế giới như một người học trò nhìn thầy giỏi, loay hoay tìm cách sao chép mô hình, chiến lược, công nghệ, cấu trúc tổ chức… Tuy nhiên, sao chép chỉ tạo ra những phiên bản không linh hồn. Còn hội nhập thực sự là khả năng tự nâng mình lên một tầm nhận thức mới.
Một quốc gia trưởng thành không phải khi nó giống với những nước phát triển, mà là khi nó hiểu được bản sắc, nguồn lực, lịch sử và thiên chức riêng của mình. Khi đứng trước vô vàn dòng chảy văn minh, một dân tộc có bản lĩnh sẽ không hỏi: “Chúng ta phải làm giống ai?”, mà hỏi:
“Chúng ta có sứ mệnh gì giữa thế giới đang chuyển động này?”
Hội nhập là sự trưởng thành khi:
ta biết mở lòng đón nhận tri thức mới mà không đánh mất nền tảng nội tâm,
ta dám bước vào cuộc chơi lớn mà không bị điều khiển bởi những cơn sóng nhất thời,
ta học được cái hay của thiên hạ nhưng vẫn giữ được mình như một dòng sông có nguồn cội, dù chảy đến đâu cũng mang theo sắc nước riêng.
Một cá nhân hội nhập hay một dân tộc hội nhập đều phải đi qua một hành trình tương tự: hành trình của tự tin nội tại. Tự tin ấy không đến từ việc ta mạnh hơn ai, mà đến từ việc ta hiểu mình rõ hơn bất kỳ ai.
2. Văn hóa bản sắc – nền móng để không bị hòa tan
Không có bản sắc, hội nhập sẽ biến thành sự hòa tan; ngược lại, bản sắc mạnh mà đóng kín sẽ trở thành bảo thủ. Vì vậy, bài toán lớn nhất của hội nhập là giữ được “căn tính” mà vẫn tiếp thu được “tân tính”.
Bản sắc không phải là phong tục bề mặt; bản sắc là tần số sâu của linh hồn dân tộc.
Một quốc gia có bản sắc khi:
người dân có một hệ giá trị thống nhất,
lịch sử và văn hóa được chuyển hóa thành niềm tự hào chứ không phải thành vật trang trí,
mỗi cá nhân đều cảm nhận được sự biết ơn với nguồn gốc mình đến,
những gì ông cha để lại không nằm trong viện bảo tàng mà chảy trong đời sống hôm nay.
Văn hóa Việt Nam – với tinh thần hiếu nghĩa, nhân ái, mềm mà bền, linh hoạt mà sâu sắc, trọng chữ tình nhưng thấm chữ lý – là một di sản từng giúp dân tộc vượt qua những làn sóng xâm lăng khốc liệt. Ngày nay, nó cần được chuyển hóa thành sức mạnh mềm trong hội nhập.
Một dân tộc có bản sắc sẽ không sợ toàn cầu hóa, giống như một người có trí tuệ sẽ không sợ đám đông. Bản sắc là chiếc neo để ta không trôi; là ngọn lửa để ta không lạnh; là kim chỉ nam để ta không lạc khi bước vào thế giới rộng lớn.
3. Tinh thần học hỏi – cánh cửa mở ra tương lai
Một dân tộc mạnh là dân tộc biết học. Một quốc gia vĩ đại là quốc gia học cả quá khứ, hiện tại và tương lai.
Hội nhập không phải chỉ học kỹ thuật, mà học tư duy, khoa học quản trị, đạo lý công dân, kỷ luật xã hội, trí tuệ nhân sinh.
Người Nhật hội nhập mà không mất mình vì họ học rất nhanh và “tiêu hóa” rất giỏi. Người Hàn đứng vững vì họ giữ được tinh thần dân tộc và áp dụng tri thức mới với tốc độ của thời đại. Người Do Thái vươn lên vì họ biến tri thức thành năng lượng tinh thần, biến trí tuệ thành tài sản quốc gia.
Việt Nam sẽ đi xa khi văn hóa học hỏi trở thành một nếp sống:
Bình dân học cái giản dị.
Giới trẻ học cái tiên tiến.
Doanh nghiệp học cái hiện đại.
Nhà nước học cái minh bạch, hiệu quả.
Toàn xã hội học cái nhân bản và khai phóng.
Hội nhập mà không học là rơi lại.
Đọc ít hơn