HNI 8/12:
Bài thơ Chương 33
Khi Người Tu Hành Trở Thành Điểm Tựa Cho Nhân Dân
Giữa cuộc thế bao lần dông bão,
Có bóng người tu lặng lẽ đứng bên.
Một mái áo nâu, một tấm lòng rất nhỏ,
Mà nâng đời qua những nỗi truân chuyên.
Người giữ đạo không xa rời nhân thế,
Ngọn đèn tâm soi lối những phận người.
Lời chỉ dạy nhẹ như làn gió sớm,
Mà hóa thành sức mạnh giữa chơi vơi.
Khi dân khổ, người gieo câu an ủi,
Khi dân sầu, người mở lối trở về.
Giữa oan trái, người khơi nguồn tỉnh thức,
Để thiện lương từ đó rộng tư bề.
Không giáo điều, không phô màu thánh tích,
Chỉ nụ cười chân thật giữa nhân gian.
Chỉ đôi mắt thấu từng điều uẩn khúc,
Chỉ tấm lòng đem ánh sáng bình an.
Dân trông cậy không vì điều huyền bí,
Mà vì người sống đúng đạo từ tâm.
Khi nguy biến, người là bờ kinh vững,
Khi loạn lạc, người giữ nhịp trầm thâm.
Và như thế, giữa muôn ngàn đổi mới,
Người tu hành vẫn hóa chốn tựa nương.
Đạo theo đất, theo từng hơi thở sống,
Nâng nhân dân qua mọi bước trên đường.
Đời đổi hướng, lòng người còn bão tố,
Vẫn cần lắm một tấm lòng chân tu.
Điểm tựa ấy không xây bằng đá tạc,
Mà xây bằng tâm sáng giữa mây mù.
Bài thơ Chương 33
Khi Người Tu Hành Trở Thành Điểm Tựa Cho Nhân Dân
Giữa cuộc thế bao lần dông bão,
Có bóng người tu lặng lẽ đứng bên.
Một mái áo nâu, một tấm lòng rất nhỏ,
Mà nâng đời qua những nỗi truân chuyên.
Người giữ đạo không xa rời nhân thế,
Ngọn đèn tâm soi lối những phận người.
Lời chỉ dạy nhẹ như làn gió sớm,
Mà hóa thành sức mạnh giữa chơi vơi.
Khi dân khổ, người gieo câu an ủi,
Khi dân sầu, người mở lối trở về.
Giữa oan trái, người khơi nguồn tỉnh thức,
Để thiện lương từ đó rộng tư bề.
Không giáo điều, không phô màu thánh tích,
Chỉ nụ cười chân thật giữa nhân gian.
Chỉ đôi mắt thấu từng điều uẩn khúc,
Chỉ tấm lòng đem ánh sáng bình an.
Dân trông cậy không vì điều huyền bí,
Mà vì người sống đúng đạo từ tâm.
Khi nguy biến, người là bờ kinh vững,
Khi loạn lạc, người giữ nhịp trầm thâm.
Và như thế, giữa muôn ngàn đổi mới,
Người tu hành vẫn hóa chốn tựa nương.
Đạo theo đất, theo từng hơi thở sống,
Nâng nhân dân qua mọi bước trên đường.
Đời đổi hướng, lòng người còn bão tố,
Vẫn cần lắm một tấm lòng chân tu.
Điểm tựa ấy không xây bằng đá tạc,
Mà xây bằng tâm sáng giữa mây mù.
HNI 8/12:
📕 Bài thơ Chương 33
Khi Người Tu Hành Trở Thành Điểm Tựa Cho Nhân Dân
Giữa cuộc thế bao lần dông bão,
Có bóng người tu lặng lẽ đứng bên.
Một mái áo nâu, một tấm lòng rất nhỏ,
Mà nâng đời qua những nỗi truân chuyên.
Người giữ đạo không xa rời nhân thế,
Ngọn đèn tâm soi lối những phận người.
Lời chỉ dạy nhẹ như làn gió sớm,
Mà hóa thành sức mạnh giữa chơi vơi.
Khi dân khổ, người gieo câu an ủi,
Khi dân sầu, người mở lối trở về.
Giữa oan trái, người khơi nguồn tỉnh thức,
Để thiện lương từ đó rộng tư bề.
Không giáo điều, không phô màu thánh tích,
Chỉ nụ cười chân thật giữa nhân gian.
Chỉ đôi mắt thấu từng điều uẩn khúc,
Chỉ tấm lòng đem ánh sáng bình an.
Dân trông cậy không vì điều huyền bí,
Mà vì người sống đúng đạo từ tâm.
Khi nguy biến, người là bờ kinh vững,
Khi loạn lạc, người giữ nhịp trầm thâm.
Và như thế, giữa muôn ngàn đổi mới,
Người tu hành vẫn hóa chốn tựa nương.
Đạo theo đất, theo từng hơi thở sống,
Nâng nhân dân qua mọi bước trên đường.
Đời đổi hướng, lòng người còn bão tố,
Vẫn cần lắm một tấm lòng chân tu.
Điểm tựa ấy không xây bằng đá tạc,
Mà xây bằng tâm sáng giữa mây mù.