HNI 9/12:
Bài thơ Chương 37:
TÔN GIÁO LÀ PHƯƠNG TIỆN –
ĐẠO MỚI LÀ CỨU CÁNH
Tôn giáo như con thuyền đưa qua bến,
Giữa dòng đời mờ mịt chốn trầm luân.
Đạo mới là đích đến của tinh thần,
Là ánh sáng vượt ngoài muôn giáo lý.
Kinh sách dạy, nhưng lòng người phải nghĩ,
Chỉ theo lời mà quên Đạo – hóa lạc phương.
Thắp nén hương đâu bằng một tấm lòng thương,
Lạy nghìn lạy chẳng bằng một lần thức ngộ.
Tôn giáo đẹp khi thành cây dẫn lộ,
Chỉ đường về với cội gốc chân nguyên.
Nhưng cứu cánh chẳng nằm ở lễ nghi huyền,
Mà trong sự tỉnh tâm và lòng người tự sáng.
Đạo vẫn đó – âm thầm như suối chảy,
Không tên gọi mà ôm trọn càn khôn.
Ai tìm Đạo bằng nỗ lực tâm hồn,
Sẽ thấy chính mình trong gương trời tĩnh lặng.
Giữ tôn giáo để nuôi hoa thiện hạnh,
Giữ Đạo Trời để thắp lửa nhân sinh.
Thuyền đến bờ, người phải bước lên mình:
Tôn giáo giúp – nhưng Đạo là nơi trở lại.
HNI 9/12: 📕 Bài thơ Chương 37: TÔN GIÁO LÀ PHƯƠNG TIỆN – ĐẠO MỚI LÀ CỨU CÁNH Tôn giáo như con thuyền đưa qua bến, Giữa dòng đời mờ mịt chốn trầm luân. Đạo mới là đích đến của tinh thần, Là ánh sáng vượt ngoài muôn giáo lý. Kinh sách dạy, nhưng lòng người phải nghĩ, Chỉ theo lời mà quên Đạo – hóa lạc phương. Thắp nén hương đâu bằng một tấm lòng thương, Lạy nghìn lạy chẳng bằng một lần thức ngộ. Tôn giáo đẹp khi thành cây dẫn lộ, Chỉ đường về với cội gốc chân nguyên. Nhưng cứu cánh chẳng nằm ở lễ nghi huyền, Mà trong sự tỉnh tâm và lòng người tự sáng. Đạo vẫn đó – âm thầm như suối chảy, Không tên gọi mà ôm trọn càn khôn. Ai tìm Đạo bằng nỗ lực tâm hồn, Sẽ thấy chính mình trong gương trời tĩnh lặng. Giữ tôn giáo để nuôi hoa thiện hạnh, Giữ Đạo Trời để thắp lửa nhân sinh. Thuyền đến bờ, người phải bước lên mình: Tôn giáo giúp – nhưng Đạo là nơi trở lại.
Love
Like
Wow
Angry
7
16 Comments 0 Shares