HNI 11/12:
**BÀI THƠ CHƯƠNG 35: “NGƯỜI GIỮ NỀN CHO TRĂM NĂM”**
Họ đứng nơi không ai để ý,
Nhưng giữ vững cả nền vận hành.
Một nhịp chậm, họ lập tức thấy,
Một khe hở nhỏ, họ liền chặn nhanh.
Họ không nói nhiều về công trạng,
Chỉ lặng lẽ mà làm cho đến cùng.
Dù đường dài, chân không hề mỏi,
Dù gánh nặng, vai chẳng một lần lung.
Họ là thép giữa thời gian bào mòn,
Là nhịp trống giữ đội quân khỏi lạc.
Dẫu gió lớn xoáy quanh từng chiến dịch,
Trái tim họ vẫn nóng – ánh mắt rất sáng.
Ngày hệ thống mệt, họ là lửa,
Ngày tiến độ chùng, họ là roi.
Ngày cảm xúc rơi, họ là trụ,
Ngày rủi ro đến, họ đứng đầu mà coi.
Họ không hứa bằng lời, mà bằng việc,
Không khẳng định bằng miệng, mà bằng làm.
Mỗi bước đi đều là lời cam kết:
“HNI sẽ vững – dù bão có xô ngang.”
Họ vá những điểm gãy không ai thấy,
Sửa những mạch yếu không ai hay.
Những thứ nếu để lâu sẽ thành khủng hoảng,
Nhờ họ, hoá nhẹ – rồi tan trong phút giây.
Họ dựng lại tinh thần khi đội mỏi,
Truyền tốc độ khi đội muốn dừng.
Chỉ một cái gật đầu – một câu rất ngắn,
Mà khiến cả đội nhóm trở về đúng cung.
Sức mạnh của họ không phải tiếng lớn,
Mà là bình thản giữa nghìn điều căng.
Là bản lĩnh biết mình phải đứng vững,
Để hệ này còn tồn tại trăm năm.
Nếu hỏi ai gìn giữ đường dài nhất,
Họ sẽ cười mà chẳng nói tên.
Vì vinh quang đâu cần người khác thấy,
Chỉ cần hệ thống vững – là họ bình yên.
Và khi HNI bước đến đời sau nữa,
Tầng thế hệ kế tiếp sẽ vẫn vững vàng.
Bởi trong nền móng có dấu chân Đội Đỏ –
Những người giữ nhịp cho chuyến hành trình ngàn năm thăng hoa.
**BÀI THƠ CHƯƠNG 35: “NGƯỜI GIỮ NỀN CHO TRĂM NĂM”**
Họ đứng nơi không ai để ý,
Nhưng giữ vững cả nền vận hành.
Một nhịp chậm, họ lập tức thấy,
Một khe hở nhỏ, họ liền chặn nhanh.
Họ không nói nhiều về công trạng,
Chỉ lặng lẽ mà làm cho đến cùng.
Dù đường dài, chân không hề mỏi,
Dù gánh nặng, vai chẳng một lần lung.
Họ là thép giữa thời gian bào mòn,
Là nhịp trống giữ đội quân khỏi lạc.
Dẫu gió lớn xoáy quanh từng chiến dịch,
Trái tim họ vẫn nóng – ánh mắt rất sáng.
Ngày hệ thống mệt, họ là lửa,
Ngày tiến độ chùng, họ là roi.
Ngày cảm xúc rơi, họ là trụ,
Ngày rủi ro đến, họ đứng đầu mà coi.
Họ không hứa bằng lời, mà bằng việc,
Không khẳng định bằng miệng, mà bằng làm.
Mỗi bước đi đều là lời cam kết:
“HNI sẽ vững – dù bão có xô ngang.”
Họ vá những điểm gãy không ai thấy,
Sửa những mạch yếu không ai hay.
Những thứ nếu để lâu sẽ thành khủng hoảng,
Nhờ họ, hoá nhẹ – rồi tan trong phút giây.
Họ dựng lại tinh thần khi đội mỏi,
Truyền tốc độ khi đội muốn dừng.
Chỉ một cái gật đầu – một câu rất ngắn,
Mà khiến cả đội nhóm trở về đúng cung.
Sức mạnh của họ không phải tiếng lớn,
Mà là bình thản giữa nghìn điều căng.
Là bản lĩnh biết mình phải đứng vững,
Để hệ này còn tồn tại trăm năm.
Nếu hỏi ai gìn giữ đường dài nhất,
Họ sẽ cười mà chẳng nói tên.
Vì vinh quang đâu cần người khác thấy,
Chỉ cần hệ thống vững – là họ bình yên.
Và khi HNI bước đến đời sau nữa,
Tầng thế hệ kế tiếp sẽ vẫn vững vàng.
Bởi trong nền móng có dấu chân Đội Đỏ –
Những người giữ nhịp cho chuyến hành trình ngàn năm thăng hoa.
HNI 11/12:
🔥 **BÀI THƠ CHƯƠNG 35: “NGƯỜI GIỮ NỀN CHO TRĂM NĂM”**
Họ đứng nơi không ai để ý,
Nhưng giữ vững cả nền vận hành.
Một nhịp chậm, họ lập tức thấy,
Một khe hở nhỏ, họ liền chặn nhanh.
Họ không nói nhiều về công trạng,
Chỉ lặng lẽ mà làm cho đến cùng.
Dù đường dài, chân không hề mỏi,
Dù gánh nặng, vai chẳng một lần lung.
Họ là thép giữa thời gian bào mòn,
Là nhịp trống giữ đội quân khỏi lạc.
Dẫu gió lớn xoáy quanh từng chiến dịch,
Trái tim họ vẫn nóng – ánh mắt rất sáng.
Ngày hệ thống mệt, họ là lửa,
Ngày tiến độ chùng, họ là roi.
Ngày cảm xúc rơi, họ là trụ,
Ngày rủi ro đến, họ đứng đầu mà coi.
Họ không hứa bằng lời, mà bằng việc,
Không khẳng định bằng miệng, mà bằng làm.
Mỗi bước đi đều là lời cam kết:
“HNI sẽ vững – dù bão có xô ngang.”
Họ vá những điểm gãy không ai thấy,
Sửa những mạch yếu không ai hay.
Những thứ nếu để lâu sẽ thành khủng hoảng,
Nhờ họ, hoá nhẹ – rồi tan trong phút giây.
Họ dựng lại tinh thần khi đội mỏi,
Truyền tốc độ khi đội muốn dừng.
Chỉ một cái gật đầu – một câu rất ngắn,
Mà khiến cả đội nhóm trở về đúng cung.
Sức mạnh của họ không phải tiếng lớn,
Mà là bình thản giữa nghìn điều căng.
Là bản lĩnh biết mình phải đứng vững,
Để hệ này còn tồn tại trăm năm.
Nếu hỏi ai gìn giữ đường dài nhất,
Họ sẽ cười mà chẳng nói tên.
Vì vinh quang đâu cần người khác thấy,
Chỉ cần hệ thống vững – là họ bình yên.
Và khi HNI bước đến đời sau nữa,
Tầng thế hệ kế tiếp sẽ vẫn vững vàng.
Bởi trong nền móng có dấu chân Đội Đỏ –
Những người giữ nhịp cho chuyến hành trình ngàn năm thăng hoa.