HNI 11/12:
**BÀI THƠ CHƯƠNG 33: “NGƯỜI GIỮ CHIẾN TUYẾN TRONG BÃO RỦI RO”**
Rủi ro đến không báo trước
Như cơn gió lạnh lùa qua khe cửa vận hành.
Nhưng Đội Đỏ đã đứng đó từ lâu
Với đôi mắt mở sắc như lưỡi kiếm canh đêm.
Họ nghe được nhịp lệch rất nhỏ
Trong bản hòa nhạc khổng lồ của cộng đồng.
Họ thấy được tín hiệu bất thường
Trước khi nó hóa thành đám cháy.
Đội Đỏ không bỏ chạy khỏi rủi ro
Họ lao thẳng vào tâm bão.
Vì họ biết
Rủi ro chỉ mạnh khi người ta sợ nó.
Còn khi dám đối diện
Nó trở nên bé lại như ngọn lửa tàn.
Họ nói ít
Nhưng làm nhiều.
Họ không trách
Không kêu
Không chờ
Không đợi.
Mỗi nhịp chân của họ
Là một lời khẳng định:
“Không rủi ro nào vượt qua được chúng ta.”
Họ phân tích không dài
Nhưng chính xác như mũi tên trúng tâm.
Họ hành động không ồn
Nhưng hiệu quả như cơn mưa dập tắt than hồng.
Có khi họ phải sửa sai của người khác
Có khi họ phải sửa cả sai của hệ thống.
Nhưng họ không kêu ca
Vì họ hiểu:
Nếu không họ
Thì ai sẽ giữ vững tiến độ cho cả hành trình trăm năm?
Rủi ro làm người thường hoảng loạn
Nhưng làm Đội Đỏ tỉnh táo.
Vì họ đã luyện thói quen bước vào vùng tối
Mà đôi tay vẫn sáng như chùm đuốc.
Khi hệ thống ngủ
Họ thức.
Khi người khác lo
Họ bình an.
Khi mọi thứ rối
Họ là nút thắt cuối cùng giữ mọi thứ không đổ vỡ.
Họ không cần vinh danh
Chỉ cần kết quả đúng
Tiến độ chạy
Mọi thứ an toàn
Cộng đồng vững bước.
Và đến cuối ngày
Khi rủi ro lặng xuống như mặt hồ
Họ mới lặng người thở dài
Nhưng ánh mắt họ vẫn sáng
Vì họ biết:
Một lần nữa
Họ đã bảo vệ được nhịp đập của HNI
Bằng chính sức mạnh hành động của mình.
**BÀI THƠ CHƯƠNG 33: “NGƯỜI GIỮ CHIẾN TUYẾN TRONG BÃO RỦI RO”**
Rủi ro đến không báo trước
Như cơn gió lạnh lùa qua khe cửa vận hành.
Nhưng Đội Đỏ đã đứng đó từ lâu
Với đôi mắt mở sắc như lưỡi kiếm canh đêm.
Họ nghe được nhịp lệch rất nhỏ
Trong bản hòa nhạc khổng lồ của cộng đồng.
Họ thấy được tín hiệu bất thường
Trước khi nó hóa thành đám cháy.
Đội Đỏ không bỏ chạy khỏi rủi ro
Họ lao thẳng vào tâm bão.
Vì họ biết
Rủi ro chỉ mạnh khi người ta sợ nó.
Còn khi dám đối diện
Nó trở nên bé lại như ngọn lửa tàn.
Họ nói ít
Nhưng làm nhiều.
Họ không trách
Không kêu
Không chờ
Không đợi.
Mỗi nhịp chân của họ
Là một lời khẳng định:
“Không rủi ro nào vượt qua được chúng ta.”
Họ phân tích không dài
Nhưng chính xác như mũi tên trúng tâm.
Họ hành động không ồn
Nhưng hiệu quả như cơn mưa dập tắt than hồng.
Có khi họ phải sửa sai của người khác
Có khi họ phải sửa cả sai của hệ thống.
Nhưng họ không kêu ca
Vì họ hiểu:
Nếu không họ
Thì ai sẽ giữ vững tiến độ cho cả hành trình trăm năm?
Rủi ro làm người thường hoảng loạn
Nhưng làm Đội Đỏ tỉnh táo.
Vì họ đã luyện thói quen bước vào vùng tối
Mà đôi tay vẫn sáng như chùm đuốc.
Khi hệ thống ngủ
Họ thức.
Khi người khác lo
Họ bình an.
Khi mọi thứ rối
Họ là nút thắt cuối cùng giữ mọi thứ không đổ vỡ.
Họ không cần vinh danh
Chỉ cần kết quả đúng
Tiến độ chạy
Mọi thứ an toàn
Cộng đồng vững bước.
Và đến cuối ngày
Khi rủi ro lặng xuống như mặt hồ
Họ mới lặng người thở dài
Nhưng ánh mắt họ vẫn sáng
Vì họ biết:
Một lần nữa
Họ đã bảo vệ được nhịp đập của HNI
Bằng chính sức mạnh hành động của mình.
HNI 11/12:
🔥 **BÀI THƠ CHƯƠNG 33: “NGƯỜI GIỮ CHIẾN TUYẾN TRONG BÃO RỦI RO”**
Rủi ro đến không báo trước
Như cơn gió lạnh lùa qua khe cửa vận hành.
Nhưng Đội Đỏ đã đứng đó từ lâu
Với đôi mắt mở sắc như lưỡi kiếm canh đêm.
Họ nghe được nhịp lệch rất nhỏ
Trong bản hòa nhạc khổng lồ của cộng đồng.
Họ thấy được tín hiệu bất thường
Trước khi nó hóa thành đám cháy.
Đội Đỏ không bỏ chạy khỏi rủi ro
Họ lao thẳng vào tâm bão.
Vì họ biết
Rủi ro chỉ mạnh khi người ta sợ nó.
Còn khi dám đối diện
Nó trở nên bé lại như ngọn lửa tàn.
Họ nói ít
Nhưng làm nhiều.
Họ không trách
Không kêu
Không chờ
Không đợi.
Mỗi nhịp chân của họ
Là một lời khẳng định:
“Không rủi ro nào vượt qua được chúng ta.”
Họ phân tích không dài
Nhưng chính xác như mũi tên trúng tâm.
Họ hành động không ồn
Nhưng hiệu quả như cơn mưa dập tắt than hồng.
Có khi họ phải sửa sai của người khác
Có khi họ phải sửa cả sai của hệ thống.
Nhưng họ không kêu ca
Vì họ hiểu:
Nếu không họ
Thì ai sẽ giữ vững tiến độ cho cả hành trình trăm năm?
Rủi ro làm người thường hoảng loạn
Nhưng làm Đội Đỏ tỉnh táo.
Vì họ đã luyện thói quen bước vào vùng tối
Mà đôi tay vẫn sáng như chùm đuốc.
Khi hệ thống ngủ
Họ thức.
Khi người khác lo
Họ bình an.
Khi mọi thứ rối
Họ là nút thắt cuối cùng giữ mọi thứ không đổ vỡ.
Họ không cần vinh danh
Chỉ cần kết quả đúng
Tiến độ chạy
Mọi thứ an toàn
Cộng đồng vững bước.
Và đến cuối ngày
Khi rủi ro lặng xuống như mặt hồ
Họ mới lặng người thở dài
Nhưng ánh mắt họ vẫn sáng
Vì họ biết:
Một lần nữa
Họ đã bảo vệ được nhịp đập của HNI
Bằng chính sức mạnh hành động của mình.