HNI 11-12 - B14
BÀI THƠ CHƯƠNG 36
NHỮNG NGƯỜI GIỮ ÁNH SÁNG TRONG CỘNG ĐỒNG

Họ đến bên người khác thật nhẹ,
Như ngọn gió mang hương buổi sớm tinh khôi.
Không ồn ào, không đòi hỏi được biết ơn,
Chỉ lặng lẽ nâng ai đó dậy giữa phút chùng rơi.

Họ nghe bằng đôi tai của trái tim,
Và nhìn bằng đôi mắt của sự thấu cảm.
Một ánh nhìn buồn, họ hiểu điều chưa nói,
Một hơi thở nặng, họ biết tâm vừa chạm.

Trong cộng đồng, họ là dòng nước ấm,
Phủ lên những góc cạnh khô cằn của đời sống mỗi người.
Họ phủ dịu lại những vết xước vô hình,
Để trái tim ai cũng được nở nụ cười.

Họ không chữa lành bằng lời nói hoa mỹ,
Mà bằng sự có mặt đúng lúc – đúng nơi.
Một bàn tay đặt lên vai ai đang mỏi,
Cũng đủ để nâng niềm tin trở lại cuộc đời.

Họ dẫn dắt cảm xúc không bằng ép buộc,
Mà bằng sự tử tế khiến người khác tự đổi thay.
Những năng lượng rối, họ gỡ từng sợi nhỏ,
Những tâm hồn trùng, họ đỡ nhẹ từng giây.

Họ chạm vào nỗi buồn bằng sự an yên,
Biến xám xịt thành xanh trong của hy vọng.
Họ đứng đó – như cây đèn trước hiên
Giữ ánh sáng cho người qua đêm dài gió lộng.

Một cộng đồng mạnh không vì người giỏi,
Mà vì có những người biết thương nhau thật lòng.
Họ là mạch ngầm nuôi toàn bộ hệ thống,
Không ai thấy nhưng ai cũng được nương thông.

Khi tần số ai thấp, họ đưa tay nâng,
Khi ai lạc hướng, họ nhẹ nhàng chỉ lại.
Không phán xét, không làm tổn thương ai,
Chỉ gieo hạt bình an vào từng phút quay.

Họ biết nỗi buồn cũng có tiếng nói,
Nên lắng nghe bằng sự chân thành mở rộng trái tim.
Họ không dập tắt cảm xúc bằng điều tích cực giả,
Mà giúp người đối diện để bước qua nhẹ nhàng – dịu êm.

Trong cuộc hành trình 100 năm của HNI,
Họ là những “người giữ đèn” giữa rừng sâu bóng tối.
Để mỗi thành viên khi mệt vẫn có nơi quay về,
Một mái nhà chan hòa – ấm lòng – không đơn côi đói.

Và đến cuối cùng, khi đường dài khép lại,
Ai cũng nhớ về họ với lòng biết ơn vô biên:
Người đã giữ trái tim cộng đồng luôn sáng,
Để HNI mãi là nơi yêu thương hiện diện êm đềm.
HNI 11-12 - B14 ⭐⭐⭐ BÀI THƠ CHƯƠNG 36 💙 NHỮNG NGƯỜI GIỮ ÁNH SÁNG TRONG CỘNG ĐỒNG Họ đến bên người khác thật nhẹ, Như ngọn gió mang hương buổi sớm tinh khôi. Không ồn ào, không đòi hỏi được biết ơn, Chỉ lặng lẽ nâng ai đó dậy giữa phút chùng rơi. Họ nghe bằng đôi tai của trái tim, Và nhìn bằng đôi mắt của sự thấu cảm. Một ánh nhìn buồn, họ hiểu điều chưa nói, Một hơi thở nặng, họ biết tâm vừa chạm. Trong cộng đồng, họ là dòng nước ấm, Phủ lên những góc cạnh khô cằn của đời sống mỗi người. Họ phủ dịu lại những vết xước vô hình, Để trái tim ai cũng được nở nụ cười. Họ không chữa lành bằng lời nói hoa mỹ, Mà bằng sự có mặt đúng lúc – đúng nơi. Một bàn tay đặt lên vai ai đang mỏi, Cũng đủ để nâng niềm tin trở lại cuộc đời. Họ dẫn dắt cảm xúc không bằng ép buộc, Mà bằng sự tử tế khiến người khác tự đổi thay. Những năng lượng rối, họ gỡ từng sợi nhỏ, Những tâm hồn trùng, họ đỡ nhẹ từng giây. Họ chạm vào nỗi buồn bằng sự an yên, Biến xám xịt thành xanh trong của hy vọng. Họ đứng đó – như cây đèn trước hiên Giữ ánh sáng cho người qua đêm dài gió lộng. Một cộng đồng mạnh không vì người giỏi, Mà vì có những người biết thương nhau thật lòng. Họ là mạch ngầm nuôi toàn bộ hệ thống, Không ai thấy nhưng ai cũng được nương thông. Khi tần số ai thấp, họ đưa tay nâng, Khi ai lạc hướng, họ nhẹ nhàng chỉ lại. Không phán xét, không làm tổn thương ai, Chỉ gieo hạt bình an vào từng phút quay. Họ biết nỗi buồn cũng có tiếng nói, Nên lắng nghe bằng sự chân thành mở rộng trái tim. Họ không dập tắt cảm xúc bằng điều tích cực giả, Mà giúp người đối diện để bước qua nhẹ nhàng – dịu êm. Trong cuộc hành trình 100 năm của HNI, Họ là những “người giữ đèn” giữa rừng sâu bóng tối. Để mỗi thành viên khi mệt vẫn có nơi quay về, Một mái nhà chan hòa – ấm lòng – không đơn côi đói. Và đến cuối cùng, khi đường dài khép lại, Ai cũng nhớ về họ với lòng biết ơn vô biên: Người đã giữ trái tim cộng đồng luôn sáng, Để HNI mãi là nơi yêu thương hiện diện êm đềm.
Like
Love
Haha
8
0 Comments 0 Shares