HNI 11/12
CHƯƠNG 3:
TÍNH THIỆN NGUYÊN THỦY VÀ MỤC ĐÍCH TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN
Có một câu hỏi lớn mà nhân loại đã mang theo từ thuở đầu văn minh: Con người vốn thiện hay vốn ác?Những nền văn minh khác nhau đưa ra câu giải đáp khác nhau, nhưng càng đào sâu vào bản chất tinh thần của nhân loại, ta càng nhận ra rằng phía sau mọi hành vi, mọi lựa chọn, mọi vấp ngã đều có một điểm khởi đầu chung: một hạt giống Thiện nguyên thủy, tinh khôi, tròn đầy như buổi bình minh đầu tiên của vũ trụ.
Con người không sinh ra với sự sai lạc. Con người sinh ra với khả năng bước ra khỏi sự thiện để học cách quay trở về với nó bằng nhận thức trưởng thành. Đó chính là hành trình tiến hóa của linh hồn – một hành trình không phải để hoàn hảo hóa đời sống vật chất, mà để làm sáng tỏ chân lý nội tâm, để linh hồn mở rộng, sâu sắc, sáng suốt và từ bi hơn qua từng trải nghiệm.
1. Tính thiện nguyên thủy – di sản từ Đạo Trời
Khi vũ trụ còn chưa có hình tướng, khi mọi thứ chỉ là dao động của Đại Nguyên Khí, Đạo Trời đã ghi dấu trong mỗi hạt linh quang một mẫu thức điều hòa: đó chính là tính thiện nguyên thủy. Thiện ở đây không phải là đạo đức theo nghĩa xã hội – đúng sai, phải trái – mà là độ rung chỉnh hợp với nhịp vận hành của Vũ Trụ, nơi mọi sự vật tồn tại trong cân bằng, tôn trọng, kết nối và hòa điệu.
Thiện là:
Sự hòa hợp, không chia rẽ.
Sự sáng suốt, không mê mờ.
Sự yêu thương, không chiếm hữu.
Sự mở rộng, không co hẹp.
Sự tự do nội tại, không bị ràng buộc bởi dục vọng hay nỗi sợ.
Một đứa trẻ khi sinh ra đã mang tất cả những phẩm chất ấy. Nó chỉ biết yêu thương và khao khát được yêu thương. Nó không biết hận thù, không biết phân biệt, không biết tính toán. Nó phản chiếu tấm gương thuần khiết nhất của linh hồn trước khi va chạm với thế giới đầy những lớp bụi của bản ngã, của sợ hãi và của sự thiếu hiểu biết.
Nhưng vì sao tính thiện ấy dần bị che khuất?
Không phải vì linh hồn đánh mất bản chất của mình.
Mà bởi vì sự tiến hóa đòi hỏi linh hồn phải đi qua bóng tối để hiểu ánh sáng sâu sắc hơn.
CHƯƠNG 3:
TÍNH THIỆN NGUYÊN THỦY VÀ MỤC ĐÍCH TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN
Có một câu hỏi lớn mà nhân loại đã mang theo từ thuở đầu văn minh: Con người vốn thiện hay vốn ác?Những nền văn minh khác nhau đưa ra câu giải đáp khác nhau, nhưng càng đào sâu vào bản chất tinh thần của nhân loại, ta càng nhận ra rằng phía sau mọi hành vi, mọi lựa chọn, mọi vấp ngã đều có một điểm khởi đầu chung: một hạt giống Thiện nguyên thủy, tinh khôi, tròn đầy như buổi bình minh đầu tiên của vũ trụ.
Con người không sinh ra với sự sai lạc. Con người sinh ra với khả năng bước ra khỏi sự thiện để học cách quay trở về với nó bằng nhận thức trưởng thành. Đó chính là hành trình tiến hóa của linh hồn – một hành trình không phải để hoàn hảo hóa đời sống vật chất, mà để làm sáng tỏ chân lý nội tâm, để linh hồn mở rộng, sâu sắc, sáng suốt và từ bi hơn qua từng trải nghiệm.
1. Tính thiện nguyên thủy – di sản từ Đạo Trời
Khi vũ trụ còn chưa có hình tướng, khi mọi thứ chỉ là dao động của Đại Nguyên Khí, Đạo Trời đã ghi dấu trong mỗi hạt linh quang một mẫu thức điều hòa: đó chính là tính thiện nguyên thủy. Thiện ở đây không phải là đạo đức theo nghĩa xã hội – đúng sai, phải trái – mà là độ rung chỉnh hợp với nhịp vận hành của Vũ Trụ, nơi mọi sự vật tồn tại trong cân bằng, tôn trọng, kết nối và hòa điệu.
Thiện là:
Sự hòa hợp, không chia rẽ.
Sự sáng suốt, không mê mờ.
Sự yêu thương, không chiếm hữu.
Sự mở rộng, không co hẹp.
Sự tự do nội tại, không bị ràng buộc bởi dục vọng hay nỗi sợ.
Một đứa trẻ khi sinh ra đã mang tất cả những phẩm chất ấy. Nó chỉ biết yêu thương và khao khát được yêu thương. Nó không biết hận thù, không biết phân biệt, không biết tính toán. Nó phản chiếu tấm gương thuần khiết nhất của linh hồn trước khi va chạm với thế giới đầy những lớp bụi của bản ngã, của sợ hãi và của sự thiếu hiểu biết.
Nhưng vì sao tính thiện ấy dần bị che khuất?
Không phải vì linh hồn đánh mất bản chất của mình.
Mà bởi vì sự tiến hóa đòi hỏi linh hồn phải đi qua bóng tối để hiểu ánh sáng sâu sắc hơn.
HNI 11/12
🌺CHƯƠNG 3:
TÍNH THIỆN NGUYÊN THỦY VÀ MỤC ĐÍCH TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN
Có một câu hỏi lớn mà nhân loại đã mang theo từ thuở đầu văn minh: Con người vốn thiện hay vốn ác?Những nền văn minh khác nhau đưa ra câu giải đáp khác nhau, nhưng càng đào sâu vào bản chất tinh thần của nhân loại, ta càng nhận ra rằng phía sau mọi hành vi, mọi lựa chọn, mọi vấp ngã đều có một điểm khởi đầu chung: một hạt giống Thiện nguyên thủy, tinh khôi, tròn đầy như buổi bình minh đầu tiên của vũ trụ.
Con người không sinh ra với sự sai lạc. Con người sinh ra với khả năng bước ra khỏi sự thiện để học cách quay trở về với nó bằng nhận thức trưởng thành. Đó chính là hành trình tiến hóa của linh hồn – một hành trình không phải để hoàn hảo hóa đời sống vật chất, mà để làm sáng tỏ chân lý nội tâm, để linh hồn mở rộng, sâu sắc, sáng suốt và từ bi hơn qua từng trải nghiệm.
1. Tính thiện nguyên thủy – di sản từ Đạo Trời
Khi vũ trụ còn chưa có hình tướng, khi mọi thứ chỉ là dao động của Đại Nguyên Khí, Đạo Trời đã ghi dấu trong mỗi hạt linh quang một mẫu thức điều hòa: đó chính là tính thiện nguyên thủy. Thiện ở đây không phải là đạo đức theo nghĩa xã hội – đúng sai, phải trái – mà là độ rung chỉnh hợp với nhịp vận hành của Vũ Trụ, nơi mọi sự vật tồn tại trong cân bằng, tôn trọng, kết nối và hòa điệu.
Thiện là:
Sự hòa hợp, không chia rẽ.
Sự sáng suốt, không mê mờ.
Sự yêu thương, không chiếm hữu.
Sự mở rộng, không co hẹp.
Sự tự do nội tại, không bị ràng buộc bởi dục vọng hay nỗi sợ.
Một đứa trẻ khi sinh ra đã mang tất cả những phẩm chất ấy. Nó chỉ biết yêu thương và khao khát được yêu thương. Nó không biết hận thù, không biết phân biệt, không biết tính toán. Nó phản chiếu tấm gương thuần khiết nhất của linh hồn trước khi va chạm với thế giới đầy những lớp bụi của bản ngã, của sợ hãi và của sự thiếu hiểu biết.
Nhưng vì sao tính thiện ấy dần bị che khuất?
Không phải vì linh hồn đánh mất bản chất của mình.
Mà bởi vì sự tiến hóa đòi hỏi linh hồn phải đi qua bóng tối để hiểu ánh sáng sâu sắc hơn.