HNI 12/12:
Bài thơ Chương 39:
TRẬT TỰ THIÊN – ĐỊA – NHÂN
VÀ CON ĐƯỜNG HÒA HỢP
Trời ở trên, che bóng rộng vô biên,
Đất ở dưới, dưỡng muôn loài sinh trưởng.
Giữa Trời – Đất, con người như nhịp hưởng,
Một âm vang nối ba cõi thành hòa.
Thiên giữ đạo bằng quy luật bao la,
Địa giữ nghĩa bằng âm dương bền vững.
Nhân thuận lý thì tâm hồn sáng rực,
Ngược đạo Trời – đời hóa khói sương bay.
Trật tự ấy dựng từ thuở trời mây,
Không cưỡng ép mà điều hòa vạn vật.
Người biết sống giữa hai miền sáng – tối,
Sẽ tìm ra con đường hợp nhất mình.
Thiên – Địa – Nhân hòa lại một tâm linh,
Như ba nốt tạo thành câu giao hưởng.
Thiên cho trí, Địa cho nguồn dưỡng nuôi,
Nhân giữ nghĩa để ba dòng tương ứng.
Khi con người thuận thiên nhiên tứ hướng,
Giữ đất lành và giữ nếp nhân tâm,
Bấy giờ thế giới dẫu đổi thay trăm lần,
Vẫn an định trong vòng quay tạo hóa.
Hòa cùng Trời – Đất, người trở về gốc lạ:
Lấy từ bi mà dựng mỗi ngày qua.
Giữa càn khôn, một tâm sáng chan hòa,
Là chìa khóa mở muôn điều vĩnh cửu.
HNI 12/12: 📕 Bài thơ Chương 39: TRẬT TỰ THIÊN – ĐỊA – NHÂN VÀ CON ĐƯỜNG HÒA HỢP Trời ở trên, che bóng rộng vô biên, Đất ở dưới, dưỡng muôn loài sinh trưởng. Giữa Trời – Đất, con người như nhịp hưởng, Một âm vang nối ba cõi thành hòa. Thiên giữ đạo bằng quy luật bao la, Địa giữ nghĩa bằng âm dương bền vững. Nhân thuận lý thì tâm hồn sáng rực, Ngược đạo Trời – đời hóa khói sương bay. Trật tự ấy dựng từ thuở trời mây, Không cưỡng ép mà điều hòa vạn vật. Người biết sống giữa hai miền sáng – tối, Sẽ tìm ra con đường hợp nhất mình. Thiên – Địa – Nhân hòa lại một tâm linh, Như ba nốt tạo thành câu giao hưởng. Thiên cho trí, Địa cho nguồn dưỡng nuôi, Nhân giữ nghĩa để ba dòng tương ứng. Khi con người thuận thiên nhiên tứ hướng, Giữ đất lành và giữ nếp nhân tâm, Bấy giờ thế giới dẫu đổi thay trăm lần, Vẫn an định trong vòng quay tạo hóa. Hòa cùng Trời – Đất, người trở về gốc lạ: Lấy từ bi mà dựng mỗi ngày qua. Giữa càn khôn, một tâm sáng chan hòa, Là chìa khóa mở muôn điều vĩnh cửu.
Like
Love
Haha
10
0 Comments 0 Shares