HNI 12/12:
Bài thơ chương 44 :ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI— HÒA BÌNH TOÀN CẦU
Trời rộng vô biên, gió đi không dấu,
Đạo thầm thì qua từng mạch sống nhân gian.
Không biên giới, không màu da, không lời xưng tụng,
Chỉ là nhịp yêu thương nối lại những trái tim rời rạc lâu nay.
Nhân loại đã đi qua bao bão tố,
Đã thấm mùi chia rẽ, chiến tranh, khổ lụy mất còn.
Để rồi một ngày, khi mắt người nhìn xa hơn lợi ích,
Ta thấy hòa bình không chỉ là ước mơ —
Mà là con đường trở về với Đạo Trời trong chính mình.
Đạo Trời không ép buộc,
Nó soi như ánh trăng bàng bạc trên mặt hồ lặng.
Ai lắng nghe sẽ biết bình an bắt đầu từ điều rất nhỏ:
Một cái nhìn biết hiểu,
Một bàn tay biết nắm lấy nỗi đau của kẻ khác.
Khi các dân tộc biết đứng bên nhau,
Không để nỗi sợ dẫn đường mà để tình thương cùng bước,
Thì thế giới này sẽ mở ra một bình minh mới:
Nơi tiếng súng tắt đi như giấc mộng cũ,
Nơi trẻ thơ cười trong nắng không còn vết sẹo của chiến tranh.
Và khi ấy,
Hòa bình không còn là lời hứa,
Mà là sự thật được dệt từ tâm sáng của muôn người.
Đạo Trời – dòng suối âm thầm chảy dưới mọi nền văn minh –
Sẽ nâng nhân loại lên thời đại mới:
Một Trái Đất hiền hòa,
Một tương lai chung biết tỏa sáng từ trong chính chúng ta.
HNI 12/12: 📕Bài thơ chương 44 :ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI— HÒA BÌNH TOÀN CẦU Trời rộng vô biên, gió đi không dấu, Đạo thầm thì qua từng mạch sống nhân gian. Không biên giới, không màu da, không lời xưng tụng, Chỉ là nhịp yêu thương nối lại những trái tim rời rạc lâu nay. Nhân loại đã đi qua bao bão tố, Đã thấm mùi chia rẽ, chiến tranh, khổ lụy mất còn. Để rồi một ngày, khi mắt người nhìn xa hơn lợi ích, Ta thấy hòa bình không chỉ là ước mơ — Mà là con đường trở về với Đạo Trời trong chính mình. Đạo Trời không ép buộc, Nó soi như ánh trăng bàng bạc trên mặt hồ lặng. Ai lắng nghe sẽ biết bình an bắt đầu từ điều rất nhỏ: Một cái nhìn biết hiểu, Một bàn tay biết nắm lấy nỗi đau của kẻ khác. Khi các dân tộc biết đứng bên nhau, Không để nỗi sợ dẫn đường mà để tình thương cùng bước, Thì thế giới này sẽ mở ra một bình minh mới: Nơi tiếng súng tắt đi như giấc mộng cũ, Nơi trẻ thơ cười trong nắng không còn vết sẹo của chiến tranh. Và khi ấy, Hòa bình không còn là lời hứa, Mà là sự thật được dệt từ tâm sáng của muôn người. Đạo Trời – dòng suối âm thầm chảy dưới mọi nền văn minh – Sẽ nâng nhân loại lên thời đại mới: Một Trái Đất hiền hòa, Một tương lai chung biết tỏa sáng từ trong chính chúng ta.
Like
Love
Haha
10
0 Bình luận 0 Chia sẽ