HNI 16/12 - B13 CHƯƠNG 14: THẦN LINH TRONG TÂM THỨC CON NGƯỜI – HÀNH TRÌNH NỘI TẠI HÓA
Từ buổi bình minh của văn minh nhân loại, con người đã ngước nhìn bầu trời để tìm kiếm một lực lượng vượt lên trên quyền năng của chính mình. Những cơn bão tố, những mùa màng thất bát hay các khoảnh khắc được che chở kỳ lạ khiến con người nguyên thủy tin rằng: đằng sau mọi sự vận hành của vũ trụ là một sức mạnh thầm lặng nhưng quyền uy—một Đấng nào đó quan sát, bảo hộ, hoặc trừng phạt. Niềm tin ấy chính là hạt mầm đầu tiên của ý niệm “thần linh”.
Nhưng khi bước vào thời đại mới—một thời đại mà tri thức, khoa học và đời sống tâm linh cùng giao thoa—câu hỏi lớn dần hiện ra: Thần linh thực sự ở đâu?
Phải chăng thần linh là những thực thể bên ngoài, cai quản số phận con người?
Hay thần linh là những biểu tượng tâm linh được sinh ra từ nhu cầu nội tại, để rồi khi con người trưởng thành trong ý thức, chính họ sẽ đi vào hành trình nội tại hóa các thần linh ấy—để trở thành “Đấng sáng tạo” trong đời sống của chính mình?
Chương này mở ra một cái nhìn sâu sắc: thần linh không mất đi khi con người tiến bộ hơn; ngược lại, thần linh chuyển dịch từ thế giới bên ngoài vào thế giới bên trong. Đó là hành trình của loài người, và cũng là hành trình của từng linh hồn.
1. Thần linh – sản phẩm của tâm thức hay hiện thực siêu hình?
Trong suốt hàng ngàn năm, câu hỏi này luôn tạo nên những cuộc tranh luận không có hồi kết. Người vô thần cho rằng thần linh là sản phẩm của nỗi sợ hãi và sự bất lực của con người nguyên thủy. Người hữu thần thì tin vào sự hiện hữu khách quan của các bậc thánh thần và cho rằng họ chính là nguồn năng lượng điều phối vũ trụ.
Tuy nhiên, những nghiên cứu về tâm thức hiện đại, cũng như trải nghiệm tâm linh của hàng triệu con người khắp thế giới, cho thấy một điều thú vị: dù thần linh có tồn tại như một thực thể độc lập hay không, thì hình ảnh về thần linh chắc chắn tồn tại trong tâm thức con người.
Và điều kỳ lạ là:
Hình ảnh ấy càng ngày càng trở nên giống với chính con người.
Từ buổi bình minh của văn minh nhân loại, con người đã ngước nhìn bầu trời để tìm kiếm một lực lượng vượt lên trên quyền năng của chính mình. Những cơn bão tố, những mùa màng thất bát hay các khoảnh khắc được che chở kỳ lạ khiến con người nguyên thủy tin rằng: đằng sau mọi sự vận hành của vũ trụ là một sức mạnh thầm lặng nhưng quyền uy—một Đấng nào đó quan sát, bảo hộ, hoặc trừng phạt. Niềm tin ấy chính là hạt mầm đầu tiên của ý niệm “thần linh”.
Nhưng khi bước vào thời đại mới—một thời đại mà tri thức, khoa học và đời sống tâm linh cùng giao thoa—câu hỏi lớn dần hiện ra: Thần linh thực sự ở đâu?
Phải chăng thần linh là những thực thể bên ngoài, cai quản số phận con người?
Hay thần linh là những biểu tượng tâm linh được sinh ra từ nhu cầu nội tại, để rồi khi con người trưởng thành trong ý thức, chính họ sẽ đi vào hành trình nội tại hóa các thần linh ấy—để trở thành “Đấng sáng tạo” trong đời sống của chính mình?
Chương này mở ra một cái nhìn sâu sắc: thần linh không mất đi khi con người tiến bộ hơn; ngược lại, thần linh chuyển dịch từ thế giới bên ngoài vào thế giới bên trong. Đó là hành trình của loài người, và cũng là hành trình của từng linh hồn.
1. Thần linh – sản phẩm của tâm thức hay hiện thực siêu hình?
Trong suốt hàng ngàn năm, câu hỏi này luôn tạo nên những cuộc tranh luận không có hồi kết. Người vô thần cho rằng thần linh là sản phẩm của nỗi sợ hãi và sự bất lực của con người nguyên thủy. Người hữu thần thì tin vào sự hiện hữu khách quan của các bậc thánh thần và cho rằng họ chính là nguồn năng lượng điều phối vũ trụ.
Tuy nhiên, những nghiên cứu về tâm thức hiện đại, cũng như trải nghiệm tâm linh của hàng triệu con người khắp thế giới, cho thấy một điều thú vị: dù thần linh có tồn tại như một thực thể độc lập hay không, thì hình ảnh về thần linh chắc chắn tồn tại trong tâm thức con người.
Và điều kỳ lạ là:
Hình ảnh ấy càng ngày càng trở nên giống với chính con người.
HNI 16/12 - B13 🌺CHƯƠNG 14: THẦN LINH TRONG TÂM THỨC CON NGƯỜI – HÀNH TRÌNH NỘI TẠI HÓA
Từ buổi bình minh của văn minh nhân loại, con người đã ngước nhìn bầu trời để tìm kiếm một lực lượng vượt lên trên quyền năng của chính mình. Những cơn bão tố, những mùa màng thất bát hay các khoảnh khắc được che chở kỳ lạ khiến con người nguyên thủy tin rằng: đằng sau mọi sự vận hành của vũ trụ là một sức mạnh thầm lặng nhưng quyền uy—một Đấng nào đó quan sát, bảo hộ, hoặc trừng phạt. Niềm tin ấy chính là hạt mầm đầu tiên của ý niệm “thần linh”.
Nhưng khi bước vào thời đại mới—một thời đại mà tri thức, khoa học và đời sống tâm linh cùng giao thoa—câu hỏi lớn dần hiện ra: Thần linh thực sự ở đâu?
Phải chăng thần linh là những thực thể bên ngoài, cai quản số phận con người?
Hay thần linh là những biểu tượng tâm linh được sinh ra từ nhu cầu nội tại, để rồi khi con người trưởng thành trong ý thức, chính họ sẽ đi vào hành trình nội tại hóa các thần linh ấy—để trở thành “Đấng sáng tạo” trong đời sống của chính mình?
Chương này mở ra một cái nhìn sâu sắc: thần linh không mất đi khi con người tiến bộ hơn; ngược lại, thần linh chuyển dịch từ thế giới bên ngoài vào thế giới bên trong. Đó là hành trình của loài người, và cũng là hành trình của từng linh hồn.
1. Thần linh – sản phẩm của tâm thức hay hiện thực siêu hình?
Trong suốt hàng ngàn năm, câu hỏi này luôn tạo nên những cuộc tranh luận không có hồi kết. Người vô thần cho rằng thần linh là sản phẩm của nỗi sợ hãi và sự bất lực của con người nguyên thủy. Người hữu thần thì tin vào sự hiện hữu khách quan của các bậc thánh thần và cho rằng họ chính là nguồn năng lượng điều phối vũ trụ.
Tuy nhiên, những nghiên cứu về tâm thức hiện đại, cũng như trải nghiệm tâm linh của hàng triệu con người khắp thế giới, cho thấy một điều thú vị: dù thần linh có tồn tại như một thực thể độc lập hay không, thì hình ảnh về thần linh chắc chắn tồn tại trong tâm thức con người.
Và điều kỳ lạ là:
Hình ảnh ấy càng ngày càng trở nên giống với chính con người.