HNI 17-12
**CHƯƠNG 5: ĐẠO LÀM NGƯỜI – NỀN TẢNG CHO ĐẠO LÀM CHỦ**
Không có đạo làm chủ nào bền vững nếu người làm chủ chưa vững đạo làm người.
Đây không phải là một mệnh đề đạo đức mang tính khuyên răn, mà là một quy luật vận hành của xã hội – đã được kiểm chứng qua lịch sử, qua sự thăng trầm của các triều đại, tập đoàn và cá nhân lãnh đạo.
Trong kinh doanh, người ta thường nói nhiều đến chiến lược, mô hình, vốn và công nghệ. Nhưng rất ít người dám nhìn thẳng vào một sự thật: mọi quyết định kinh doanh đều đi qua nhân cách của người ra quyết định. Doanh nghiệp không vượt qua được giới hạn đạo đức của người đứng đầu.
Đạo làm người không phải là thứ học thêm khi đã thành công. Nó là điểm xuất phát. Một người không trung thực trong đời sống cá nhân sẽ rất khó trung thực trong quản trị. Một người quen né tránh trách nhiệm sẽ sớm đổ lỗi cho thị trường, cho nhân sự, cho hoàn cảnh. Một người không giữ lời hứa trong những việc nhỏ sẽ không giữ được cam kết trong những việc lớn.
Đạo làm người thể hiện rõ nhất khi không có ai giám sát. Khi không có hợp đồng ràng buộc. Khi không có camera. Khi không có lợi ích tức thì. Chính trong những khoảnh khắc đó, nhân cách thật lộ diện – và doanh nghiệp tương lai cũng bắt đầu hình thành từ đó.
Trong xã hội hiện đại, nhiều người nhầm lẫn giữa năng lực và đạo đức. Họ tin rằng chỉ cần giỏi là đủ. Nhưng lịch sử cho thấy: năng lực không có đạo đức chỉ làm cho sự sụp đổ diễn ra nhanh hơn và gây tổn hại lớn hơn. Người càng giỏi mà thiếu đạo làm người, thì hệ quả họ tạo ra càng sâu và rộng.
Đạo làm người không phải là sự hoàn hảo. Nó là sự nhất quán. Nhất quán giữa lời nói và hành động. Nhất quán giữa điều công khai và điều riêng tư. Nhất quán giữa lúc thuận lợi và lúc khó khăn. Doanh nhân có đạo làm người không phải là người không bao giờ sai, mà là người không đánh mất chuẩn mực khi sai.
HNI xác lập rất rõ: muốn xây dựng cộng đồng doanh nhân có Đạo, thì trước hết phải là cộng đồng của những con người tử tế. Tử tế không phải là yếu mềm. Tử tế là dám nói thật, dám sửa sai, dám chịu trách nhiệm và dám bảo vệ điều đúng – kể cả khi điều đó khiến mình thiệt thòi.
Đạo làm người là nền tảng của niềm tin. Và niềm tin là nền tảng của quyền lực bền vững. Quyền lực không xuất phát từ chức danh, mà từ sự thừa nhận của người khác. Khi một người lãnh đạo mất đạo làm người, họ có thể giữ ghế một thời gian, nhưng sẽ mất lòng người – và đó là sự mất mát không thể cứu vãn.
Trong kinh doanh, đạo làm người thể hiện qua những điều rất cụ thể: không nói quá sự thật để bán hàng; không đổ lỗi cho nhân viên khi sai lầm thuộc về lãnh đạo; không hy sinh đối tác yếu thế để bảo toàn lợi ích cá nhân; không sử dụng quyền lực để áp đặt thay vì thuyết phục. Những điều này không được ghi trong giáo trình MBA, nhưng lại quyết định tuổi thọ của doanh nghiệp.
Đạo làm người cũng là nền tảng cho văn hóa doanh nghiệp. Nhân sự không học văn hóa từ bảng nội quy, mà từ cách lãnh đạo đối xử với người khác. Một môi trường nơi sự tử tế được coi trọng sẽ tự sàng lọc những hành vi lệch chuẩn. Ngược lại, một môi trường dung túng cho sự gian dối sẽ nhanh chóng mục ruỗng từ bên trong.
Doanh nhân có đạo làm người hiểu rằng: làm chủ người khác trước hết là làm chủ chính mình. Làm chủ cảm xúc, làm chủ lòng tham, làm chủ cái tôi. Khi không làm chủ được bản thân, quyền lực sẽ trở thành gánh nặng và doanh nghiệp sẽ trở thành nơi phát tán bất ổn.
Trong bối cảnh toàn cầu hóa, đạo làm người càng trở nên quan trọng. Doanh nhân không chỉ đại diện cho doanh nghiệp, mà còn đại diện cho văn hóa, cho quốc gia, cho cộng đồng mà họ thuộc về. Một hành vi thiếu đạo đức có thể phá hủy nhiều năm xây dựng hình ảnh.
HNI không tìm kiếm những con người hoàn hảo. HNI tìm kiếm những con người có khả năng tự soi mình, tự điều chỉnh và sẵn sàng đặt đạo làm người lên trên lợi ích ngắn hạn. Bởi chỉ trên nền tảng đó, đạo làm chủ mới có thể hình thành.
Đạo làm người là gốc. Đạo làm chủ là thân. Đạo kinh doanh là cành lá. Gốc không vững, cây sớm đổ. Gốc sâu, cây tự khắc vươn cao – dù gió lớn đến đâu.
**CHƯƠNG 5: ĐẠO LÀM NGƯỜI – NỀN TẢNG CHO ĐẠO LÀM CHỦ**
Không có đạo làm chủ nào bền vững nếu người làm chủ chưa vững đạo làm người.
Đây không phải là một mệnh đề đạo đức mang tính khuyên răn, mà là một quy luật vận hành của xã hội – đã được kiểm chứng qua lịch sử, qua sự thăng trầm của các triều đại, tập đoàn và cá nhân lãnh đạo.
Trong kinh doanh, người ta thường nói nhiều đến chiến lược, mô hình, vốn và công nghệ. Nhưng rất ít người dám nhìn thẳng vào một sự thật: mọi quyết định kinh doanh đều đi qua nhân cách của người ra quyết định. Doanh nghiệp không vượt qua được giới hạn đạo đức của người đứng đầu.
Đạo làm người không phải là thứ học thêm khi đã thành công. Nó là điểm xuất phát. Một người không trung thực trong đời sống cá nhân sẽ rất khó trung thực trong quản trị. Một người quen né tránh trách nhiệm sẽ sớm đổ lỗi cho thị trường, cho nhân sự, cho hoàn cảnh. Một người không giữ lời hứa trong những việc nhỏ sẽ không giữ được cam kết trong những việc lớn.
Đạo làm người thể hiện rõ nhất khi không có ai giám sát. Khi không có hợp đồng ràng buộc. Khi không có camera. Khi không có lợi ích tức thì. Chính trong những khoảnh khắc đó, nhân cách thật lộ diện – và doanh nghiệp tương lai cũng bắt đầu hình thành từ đó.
Trong xã hội hiện đại, nhiều người nhầm lẫn giữa năng lực và đạo đức. Họ tin rằng chỉ cần giỏi là đủ. Nhưng lịch sử cho thấy: năng lực không có đạo đức chỉ làm cho sự sụp đổ diễn ra nhanh hơn và gây tổn hại lớn hơn. Người càng giỏi mà thiếu đạo làm người, thì hệ quả họ tạo ra càng sâu và rộng.
Đạo làm người không phải là sự hoàn hảo. Nó là sự nhất quán. Nhất quán giữa lời nói và hành động. Nhất quán giữa điều công khai và điều riêng tư. Nhất quán giữa lúc thuận lợi và lúc khó khăn. Doanh nhân có đạo làm người không phải là người không bao giờ sai, mà là người không đánh mất chuẩn mực khi sai.
HNI xác lập rất rõ: muốn xây dựng cộng đồng doanh nhân có Đạo, thì trước hết phải là cộng đồng của những con người tử tế. Tử tế không phải là yếu mềm. Tử tế là dám nói thật, dám sửa sai, dám chịu trách nhiệm và dám bảo vệ điều đúng – kể cả khi điều đó khiến mình thiệt thòi.
Đạo làm người là nền tảng của niềm tin. Và niềm tin là nền tảng của quyền lực bền vững. Quyền lực không xuất phát từ chức danh, mà từ sự thừa nhận của người khác. Khi một người lãnh đạo mất đạo làm người, họ có thể giữ ghế một thời gian, nhưng sẽ mất lòng người – và đó là sự mất mát không thể cứu vãn.
Trong kinh doanh, đạo làm người thể hiện qua những điều rất cụ thể: không nói quá sự thật để bán hàng; không đổ lỗi cho nhân viên khi sai lầm thuộc về lãnh đạo; không hy sinh đối tác yếu thế để bảo toàn lợi ích cá nhân; không sử dụng quyền lực để áp đặt thay vì thuyết phục. Những điều này không được ghi trong giáo trình MBA, nhưng lại quyết định tuổi thọ của doanh nghiệp.
Đạo làm người cũng là nền tảng cho văn hóa doanh nghiệp. Nhân sự không học văn hóa từ bảng nội quy, mà từ cách lãnh đạo đối xử với người khác. Một môi trường nơi sự tử tế được coi trọng sẽ tự sàng lọc những hành vi lệch chuẩn. Ngược lại, một môi trường dung túng cho sự gian dối sẽ nhanh chóng mục ruỗng từ bên trong.
Doanh nhân có đạo làm người hiểu rằng: làm chủ người khác trước hết là làm chủ chính mình. Làm chủ cảm xúc, làm chủ lòng tham, làm chủ cái tôi. Khi không làm chủ được bản thân, quyền lực sẽ trở thành gánh nặng và doanh nghiệp sẽ trở thành nơi phát tán bất ổn.
Trong bối cảnh toàn cầu hóa, đạo làm người càng trở nên quan trọng. Doanh nhân không chỉ đại diện cho doanh nghiệp, mà còn đại diện cho văn hóa, cho quốc gia, cho cộng đồng mà họ thuộc về. Một hành vi thiếu đạo đức có thể phá hủy nhiều năm xây dựng hình ảnh.
HNI không tìm kiếm những con người hoàn hảo. HNI tìm kiếm những con người có khả năng tự soi mình, tự điều chỉnh và sẵn sàng đặt đạo làm người lên trên lợi ích ngắn hạn. Bởi chỉ trên nền tảng đó, đạo làm chủ mới có thể hình thành.
Đạo làm người là gốc. Đạo làm chủ là thân. Đạo kinh doanh là cành lá. Gốc không vững, cây sớm đổ. Gốc sâu, cây tự khắc vươn cao – dù gió lớn đến đâu.
HNI 17-12
**CHƯƠNG 5: ĐẠO LÀM NGƯỜI – NỀN TẢNG CHO ĐẠO LÀM CHỦ**
Không có đạo làm chủ nào bền vững nếu người làm chủ chưa vững đạo làm người.
Đây không phải là một mệnh đề đạo đức mang tính khuyên răn, mà là một quy luật vận hành của xã hội – đã được kiểm chứng qua lịch sử, qua sự thăng trầm của các triều đại, tập đoàn và cá nhân lãnh đạo.
Trong kinh doanh, người ta thường nói nhiều đến chiến lược, mô hình, vốn và công nghệ. Nhưng rất ít người dám nhìn thẳng vào một sự thật: mọi quyết định kinh doanh đều đi qua nhân cách của người ra quyết định. Doanh nghiệp không vượt qua được giới hạn đạo đức của người đứng đầu.
Đạo làm người không phải là thứ học thêm khi đã thành công. Nó là điểm xuất phát. Một người không trung thực trong đời sống cá nhân sẽ rất khó trung thực trong quản trị. Một người quen né tránh trách nhiệm sẽ sớm đổ lỗi cho thị trường, cho nhân sự, cho hoàn cảnh. Một người không giữ lời hứa trong những việc nhỏ sẽ không giữ được cam kết trong những việc lớn.
Đạo làm người thể hiện rõ nhất khi không có ai giám sát. Khi không có hợp đồng ràng buộc. Khi không có camera. Khi không có lợi ích tức thì. Chính trong những khoảnh khắc đó, nhân cách thật lộ diện – và doanh nghiệp tương lai cũng bắt đầu hình thành từ đó.
Trong xã hội hiện đại, nhiều người nhầm lẫn giữa năng lực và đạo đức. Họ tin rằng chỉ cần giỏi là đủ. Nhưng lịch sử cho thấy: năng lực không có đạo đức chỉ làm cho sự sụp đổ diễn ra nhanh hơn và gây tổn hại lớn hơn. Người càng giỏi mà thiếu đạo làm người, thì hệ quả họ tạo ra càng sâu và rộng.
Đạo làm người không phải là sự hoàn hảo. Nó là sự nhất quán. Nhất quán giữa lời nói và hành động. Nhất quán giữa điều công khai và điều riêng tư. Nhất quán giữa lúc thuận lợi và lúc khó khăn. Doanh nhân có đạo làm người không phải là người không bao giờ sai, mà là người không đánh mất chuẩn mực khi sai.
HNI xác lập rất rõ: muốn xây dựng cộng đồng doanh nhân có Đạo, thì trước hết phải là cộng đồng của những con người tử tế. Tử tế không phải là yếu mềm. Tử tế là dám nói thật, dám sửa sai, dám chịu trách nhiệm và dám bảo vệ điều đúng – kể cả khi điều đó khiến mình thiệt thòi.
Đạo làm người là nền tảng của niềm tin. Và niềm tin là nền tảng của quyền lực bền vững. Quyền lực không xuất phát từ chức danh, mà từ sự thừa nhận của người khác. Khi một người lãnh đạo mất đạo làm người, họ có thể giữ ghế một thời gian, nhưng sẽ mất lòng người – và đó là sự mất mát không thể cứu vãn.
Trong kinh doanh, đạo làm người thể hiện qua những điều rất cụ thể: không nói quá sự thật để bán hàng; không đổ lỗi cho nhân viên khi sai lầm thuộc về lãnh đạo; không hy sinh đối tác yếu thế để bảo toàn lợi ích cá nhân; không sử dụng quyền lực để áp đặt thay vì thuyết phục. Những điều này không được ghi trong giáo trình MBA, nhưng lại quyết định tuổi thọ của doanh nghiệp.
Đạo làm người cũng là nền tảng cho văn hóa doanh nghiệp. Nhân sự không học văn hóa từ bảng nội quy, mà từ cách lãnh đạo đối xử với người khác. Một môi trường nơi sự tử tế được coi trọng sẽ tự sàng lọc những hành vi lệch chuẩn. Ngược lại, một môi trường dung túng cho sự gian dối sẽ nhanh chóng mục ruỗng từ bên trong.
Doanh nhân có đạo làm người hiểu rằng: làm chủ người khác trước hết là làm chủ chính mình. Làm chủ cảm xúc, làm chủ lòng tham, làm chủ cái tôi. Khi không làm chủ được bản thân, quyền lực sẽ trở thành gánh nặng và doanh nghiệp sẽ trở thành nơi phát tán bất ổn.
Trong bối cảnh toàn cầu hóa, đạo làm người càng trở nên quan trọng. Doanh nhân không chỉ đại diện cho doanh nghiệp, mà còn đại diện cho văn hóa, cho quốc gia, cho cộng đồng mà họ thuộc về. Một hành vi thiếu đạo đức có thể phá hủy nhiều năm xây dựng hình ảnh.
HNI không tìm kiếm những con người hoàn hảo. HNI tìm kiếm những con người có khả năng tự soi mình, tự điều chỉnh và sẵn sàng đặt đạo làm người lên trên lợi ích ngắn hạn. Bởi chỉ trên nền tảng đó, đạo làm chủ mới có thể hình thành.
Đạo làm người là gốc. Đạo làm chủ là thân. Đạo kinh doanh là cành lá. Gốc không vững, cây sớm đổ. Gốc sâu, cây tự khắc vươn cao – dù gió lớn đến đâu.