HNI 17/12 - B12
CHƯƠNG 28:
VAI TRÒ CỦA BÓNG TỐI: NƠI TA NHẬN RA ÁNH SÁNG
Con người từ thuở sơ khai đã mang trong mình một nỗi sợ bản năng đối với bóng tối. Bóng tối che khuất tầm nhìn, làm ta mất phương hướng, gợi lên những bất an sâu thẳm. Trong bóng tối, ta không nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, không chắc con đường phía trước, và quan trọng hơn cả, ta buộc phải đối diện với chính mình. Thế nhưng, nghịch lý nằm ở chỗ: nếu không có bóng tối, ta sẽ không bao giờ thực sự nhận ra ánh sáng là gì.
Ánh sáng chỉ trở nên có ý nghĩa khi được soi chiếu trong màn đêm. Một ngọn nến nhỏ trong căn phòng tối có thể mang sức mạnh hơn cả mặt trời giữa ban trưa. Cũng như vậy, trong hành trình thức tỉnh của con người, bóng tối không phải là kẻ thù cần tiêu diệt, mà là người thầy thầm lặng, là không gian cần thiết để ánh sáng nội tâm được sinh ra và nhận diện.
1. Bóng tối không đối lập với ánh sáng – nó là điều kiện cho ánh sáng
Trong tư duy nhị nguyên, con người quen chia thế giới thành hai cực: thiện – ác, đúng – sai, ánh sáng – bóng tối. Ta được dạy phải chạy về phía ánh sáng và tránh xa bóng tối. Nhưng trong tầng sâu của nhận thức, ánh sáng và bóng tối không phải hai thực thể đối nghịch, mà là hai biểu hiện của cùng một trường ý thức.
Bóng tối không tiêu diệt ánh sáng; nó chỉ che khuất ánh sáng khỏi tầm nhìn ý thức thông thường. Và ánh sáng không xóa bỏ bóng tối; nó chỉ giúp ta nhìn thấy rõ hơn những gì đang ẩn giấu trong đó.
Trong tự nhiên, hạt giống cần bóng tối của lòng đất để nảy mầm. Thai nhi cần bóng tối của tử cung để hình thành sự sống. Những vì sao chỉ có thể được nhìn thấy khi bầu trời chìm vào đêm đen. Cũng như vậy, sự trưởng thành tâm linh của con người luôn bắt đầu trong những giai đoạn tối tăm nhất của đời sống.
2. Bóng tối nội tâm: nơi bị chối bỏ, nhưng không bao giờ biến mất
Bóng tối mà con người sợ nhất không phải là bóng tối bên ngoài, mà là bóng tối nội tâm – những phần bị tổn thương, giận dữ, đố kỵ, sợ hãi, mặc cảm, ham muốn, và ký ức đau buồn mà ta không muốn
CHƯƠNG 28:
VAI TRÒ CỦA BÓNG TỐI: NƠI TA NHẬN RA ÁNH SÁNG
Con người từ thuở sơ khai đã mang trong mình một nỗi sợ bản năng đối với bóng tối. Bóng tối che khuất tầm nhìn, làm ta mất phương hướng, gợi lên những bất an sâu thẳm. Trong bóng tối, ta không nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, không chắc con đường phía trước, và quan trọng hơn cả, ta buộc phải đối diện với chính mình. Thế nhưng, nghịch lý nằm ở chỗ: nếu không có bóng tối, ta sẽ không bao giờ thực sự nhận ra ánh sáng là gì.
Ánh sáng chỉ trở nên có ý nghĩa khi được soi chiếu trong màn đêm. Một ngọn nến nhỏ trong căn phòng tối có thể mang sức mạnh hơn cả mặt trời giữa ban trưa. Cũng như vậy, trong hành trình thức tỉnh của con người, bóng tối không phải là kẻ thù cần tiêu diệt, mà là người thầy thầm lặng, là không gian cần thiết để ánh sáng nội tâm được sinh ra và nhận diện.
1. Bóng tối không đối lập với ánh sáng – nó là điều kiện cho ánh sáng
Trong tư duy nhị nguyên, con người quen chia thế giới thành hai cực: thiện – ác, đúng – sai, ánh sáng – bóng tối. Ta được dạy phải chạy về phía ánh sáng và tránh xa bóng tối. Nhưng trong tầng sâu của nhận thức, ánh sáng và bóng tối không phải hai thực thể đối nghịch, mà là hai biểu hiện của cùng một trường ý thức.
Bóng tối không tiêu diệt ánh sáng; nó chỉ che khuất ánh sáng khỏi tầm nhìn ý thức thông thường. Và ánh sáng không xóa bỏ bóng tối; nó chỉ giúp ta nhìn thấy rõ hơn những gì đang ẩn giấu trong đó.
Trong tự nhiên, hạt giống cần bóng tối của lòng đất để nảy mầm. Thai nhi cần bóng tối của tử cung để hình thành sự sống. Những vì sao chỉ có thể được nhìn thấy khi bầu trời chìm vào đêm đen. Cũng như vậy, sự trưởng thành tâm linh của con người luôn bắt đầu trong những giai đoạn tối tăm nhất của đời sống.
2. Bóng tối nội tâm: nơi bị chối bỏ, nhưng không bao giờ biến mất
Bóng tối mà con người sợ nhất không phải là bóng tối bên ngoài, mà là bóng tối nội tâm – những phần bị tổn thương, giận dữ, đố kỵ, sợ hãi, mặc cảm, ham muốn, và ký ức đau buồn mà ta không muốn
HNI 17/12 - B12 🌺
🌺CHƯƠNG 28:
VAI TRÒ CỦA BÓNG TỐI: NƠI TA NHẬN RA ÁNH SÁNG
Con người từ thuở sơ khai đã mang trong mình một nỗi sợ bản năng đối với bóng tối. Bóng tối che khuất tầm nhìn, làm ta mất phương hướng, gợi lên những bất an sâu thẳm. Trong bóng tối, ta không nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, không chắc con đường phía trước, và quan trọng hơn cả, ta buộc phải đối diện với chính mình. Thế nhưng, nghịch lý nằm ở chỗ: nếu không có bóng tối, ta sẽ không bao giờ thực sự nhận ra ánh sáng là gì.
Ánh sáng chỉ trở nên có ý nghĩa khi được soi chiếu trong màn đêm. Một ngọn nến nhỏ trong căn phòng tối có thể mang sức mạnh hơn cả mặt trời giữa ban trưa. Cũng như vậy, trong hành trình thức tỉnh của con người, bóng tối không phải là kẻ thù cần tiêu diệt, mà là người thầy thầm lặng, là không gian cần thiết để ánh sáng nội tâm được sinh ra và nhận diện.
1. Bóng tối không đối lập với ánh sáng – nó là điều kiện cho ánh sáng
Trong tư duy nhị nguyên, con người quen chia thế giới thành hai cực: thiện – ác, đúng – sai, ánh sáng – bóng tối. Ta được dạy phải chạy về phía ánh sáng và tránh xa bóng tối. Nhưng trong tầng sâu của nhận thức, ánh sáng và bóng tối không phải hai thực thể đối nghịch, mà là hai biểu hiện của cùng một trường ý thức.
Bóng tối không tiêu diệt ánh sáng; nó chỉ che khuất ánh sáng khỏi tầm nhìn ý thức thông thường. Và ánh sáng không xóa bỏ bóng tối; nó chỉ giúp ta nhìn thấy rõ hơn những gì đang ẩn giấu trong đó.
Trong tự nhiên, hạt giống cần bóng tối của lòng đất để nảy mầm. Thai nhi cần bóng tối của tử cung để hình thành sự sống. Những vì sao chỉ có thể được nhìn thấy khi bầu trời chìm vào đêm đen. Cũng như vậy, sự trưởng thành tâm linh của con người luôn bắt đầu trong những giai đoạn tối tăm nhất của đời sống.
2. Bóng tối nội tâm: nơi bị chối bỏ, nhưng không bao giờ biến mất
Bóng tối mà con người sợ nhất không phải là bóng tối bên ngoài, mà là bóng tối nội tâm – những phần bị tổn thương, giận dữ, đố kỵ, sợ hãi, mặc cảm, ham muốn, và ký ức đau buồn mà ta không muốn