HNI 17/12:
CHƯƠNG 2: ĐẠO VÀ LUẬT: SỰ VẬN HÀNH VÔ HÌNH TẠO NÊN TRẬT TỰ HỮU HÌNH
Con người sống trong một thế giới hữu hình – nơi mọi sự vật, hiện tượng đều có hình tướng, có tên gọi, có ranh giới, có sự phân định rõ ràng. Nhưng điều vận hành, duy trì và kết nối những hình tướng ấy lại không nằm trong thế giới mà mắt thường có thể nhìn thấy. Cái mà con người chạm được chỉ là phần nổi của tảng băng vũ trụ; còn phần chìm – nơi chứa đựng mọi nguyên lý, mọi chiều rung động, mọi lực vận hành – chính là Đạo và Luật.
Nói đến Đạo là nói đến nguồn gốc vận hành tối giản mà toàn năng; nói đến Luật là nói đến cách thức vận hành nhất quán, trật tự và không thiên lệch. Nếu Đạo là bản thể của trật tự vũ trụ, thì Luật là cơ chế gìn giữ và biểu hiện bản thể ấy trong muôn mặt đời sống. Khi hiểu được Đạo, con người nhìn thấu bản chất mọi sự. Khi hiểu được Luật, con người biết cách hành xử thuận với bản chất ấy để đạt an nhiên, an lạc và thịnh vượng.
1. Đạo – nguyên lý gốc của sự sống
Từ thời cổ đại, khi chưa có sách vở, chưa có khoa học, chưa có những hệ thống tư tưởng phức tạp, con người đã cảm nhận rằng có một “cái gì đó” vận hành thế giới: bầu trời xoay chuyển, mặt trời mọc lặn, nước chảy về chỗ trũng, cây cối lớn lên, mùa màng nở rộ, con người sinh ra – già đi – chết đi… Tất cả diễn ra một cách tự nhiên, không cần mệnh lệnh, không cần ai điều khiển. Cái “tự nhiên” ấy chính là biểu hiện của Đạo.
Đạo không có hình, không có tiếng, không có màu sắc, không thuộc về một tôn giáo, không phục vụ cho một niềm tin. Đạo đơn giản là nguyên lý gốc của mọi vận hành.
Như dòng điện chạy trong dây dẫn: ta không thấy điện, nhưng ta thấy bóng đèn sáng. Đạo cũng vậy: ta không nhìn thấy nó, nhưng ta thấy tất cả những gì nó tạo ra.
Trong tư tưởng của những bậc hiền triết, Đạo là:
Nguồn của nguồn, là nơi mọi sự sinh ra và trở về.
Tính trật tự tự nhiên của vũ trụ.
Dòng chảy cân bằng luôn hướng đến sự điều hòa.
Không mang thành kiến, không thiên vị, không cảm xúc.
Không hình tướng, nhưng có thể cảm được qua sự an yên và sự thật.
Khi con người sống thuận Đạo, họ cảm nhận sự nhẹ nhàng, rõ ràng, mọi thứ đến và đi đúng lúc. Khi con người nghịch Đạo, họ cảm thấy rối rắm, bế tắc, xung đột và tổn hao năng lượng.
Đạo không trừng phạt ai. Chỉ có sự không hiểu Đạomới khiến con người tự trừng phạt mình bằng sự rối loạn nội tâm và lựa chọn sai lầm.
2. Luật – cơ chế biểu hiện của Đạo
Nếu Đạo là gốc, thì Luật là thân và cành. Đạo không bao giờ tự kể về mình, nhưng Luật chính là ngôn ngữ mô tả Đạo. Luật không phải là luật pháp do con người viết ra, mà là:
Luật của vũ trụ
Luật của năng lượng
Luật của sự vận hành tự nhiên
Luật của nhân quả – cộng hưởng – cân bằng – tiến hóa
Những Luật này không ai tạo ra, cũng không ai có thể phá vỡ. Con người chỉ có thể nhận biết hoặc không nhận biết, thuận theo hoặc đi ngược lại.
Luật không quan tâm bạn là ai.
Bạn giàu hay nghèo, mạnh hay yếu, tin hay không tin vào nó, Luật vẫn vận hành.
Giống như trọng lực: bạn không nhìn thấy, không chạm được, nhưng bạn buộc phải sống trong nó. Nếu bạn đứng trên cao và bước xuống, trọng lực kéo bạn rơi – không phải vì nó trừng phạt bạn, mà đơn giản vì đó là cách nó vận hành.
Trong đời sống tinh thần và tâm linh cũng vậy. Những Luật vô hình tạo nên mọi kết quả hữu hình.
3. Đạo và Luật: Hai mặt của một thực tại
Đạo là nền tảng vô hình.
Luật là hình thức vận hành của nền tảng ấy.
Không có Đạo thì không có Luật; không có Luật thì Đạo sẽ không được biểu hiện ra ngoài để con người cảm nhận. Vì vậy, nói về Đạo mà không nói về Luật thì giống như nhìn một dòng sông mà không biết dòng chảy của nó đi đâu; nói về Luật mà không hiểu Đạo thì giống như học cách chèo thuyền mà không biết vì sao nước lại chảy.
Đạo tinh giản.
Luật nhất quán.
Sự sống là sự phối hợp hài hòa của cả hai.
4. Luật vô hình – Kết quả hữu hình
Trật tự mà chúng ta nhìn thấy trong thế giới vật chất không tự nhiên xuất hiện. Nó là kết quả của những vận hành vô hình:
Luật cộng hưởng khiến người tích cực thu hút điều tốt lành.
Luật nhân quả khiến hành động tạo ra kết quả tương xứng.
Luật cân bằng khiến mọi thái cực đều phải hồi về trung dung.
Luật tiến hóa khiến linh hồn và trí tuệ luôn hướng đến sự hoàn thiện.
HNI 17/12: 🌺CHƯƠNG 2: ĐẠO VÀ LUẬT: SỰ VẬN HÀNH VÔ HÌNH TẠO NÊN TRẬT TỰ HỮU HÌNH Con người sống trong một thế giới hữu hình – nơi mọi sự vật, hiện tượng đều có hình tướng, có tên gọi, có ranh giới, có sự phân định rõ ràng. Nhưng điều vận hành, duy trì và kết nối những hình tướng ấy lại không nằm trong thế giới mà mắt thường có thể nhìn thấy. Cái mà con người chạm được chỉ là phần nổi của tảng băng vũ trụ; còn phần chìm – nơi chứa đựng mọi nguyên lý, mọi chiều rung động, mọi lực vận hành – chính là Đạo và Luật. Nói đến Đạo là nói đến nguồn gốc vận hành tối giản mà toàn năng; nói đến Luật là nói đến cách thức vận hành nhất quán, trật tự và không thiên lệch. Nếu Đạo là bản thể của trật tự vũ trụ, thì Luật là cơ chế gìn giữ và biểu hiện bản thể ấy trong muôn mặt đời sống. Khi hiểu được Đạo, con người nhìn thấu bản chất mọi sự. Khi hiểu được Luật, con người biết cách hành xử thuận với bản chất ấy để đạt an nhiên, an lạc và thịnh vượng. 1. Đạo – nguyên lý gốc của sự sống Từ thời cổ đại, khi chưa có sách vở, chưa có khoa học, chưa có những hệ thống tư tưởng phức tạp, con người đã cảm nhận rằng có một “cái gì đó” vận hành thế giới: bầu trời xoay chuyển, mặt trời mọc lặn, nước chảy về chỗ trũng, cây cối lớn lên, mùa màng nở rộ, con người sinh ra – già đi – chết đi… Tất cả diễn ra một cách tự nhiên, không cần mệnh lệnh, không cần ai điều khiển. Cái “tự nhiên” ấy chính là biểu hiện của Đạo. Đạo không có hình, không có tiếng, không có màu sắc, không thuộc về một tôn giáo, không phục vụ cho một niềm tin. Đạo đơn giản là nguyên lý gốc của mọi vận hành. Như dòng điện chạy trong dây dẫn: ta không thấy điện, nhưng ta thấy bóng đèn sáng. Đạo cũng vậy: ta không nhìn thấy nó, nhưng ta thấy tất cả những gì nó tạo ra. Trong tư tưởng của những bậc hiền triết, Đạo là: Nguồn của nguồn, là nơi mọi sự sinh ra và trở về. Tính trật tự tự nhiên của vũ trụ. Dòng chảy cân bằng luôn hướng đến sự điều hòa. Không mang thành kiến, không thiên vị, không cảm xúc. Không hình tướng, nhưng có thể cảm được qua sự an yên và sự thật. Khi con người sống thuận Đạo, họ cảm nhận sự nhẹ nhàng, rõ ràng, mọi thứ đến và đi đúng lúc. Khi con người nghịch Đạo, họ cảm thấy rối rắm, bế tắc, xung đột và tổn hao năng lượng. Đạo không trừng phạt ai. Chỉ có sự không hiểu Đạomới khiến con người tự trừng phạt mình bằng sự rối loạn nội tâm và lựa chọn sai lầm. 2. Luật – cơ chế biểu hiện của Đạo Nếu Đạo là gốc, thì Luật là thân và cành. Đạo không bao giờ tự kể về mình, nhưng Luật chính là ngôn ngữ mô tả Đạo. Luật không phải là luật pháp do con người viết ra, mà là: Luật của vũ trụ Luật của năng lượng Luật của sự vận hành tự nhiên Luật của nhân quả – cộng hưởng – cân bằng – tiến hóa Những Luật này không ai tạo ra, cũng không ai có thể phá vỡ. Con người chỉ có thể nhận biết hoặc không nhận biết, thuận theo hoặc đi ngược lại. Luật không quan tâm bạn là ai. Bạn giàu hay nghèo, mạnh hay yếu, tin hay không tin vào nó, Luật vẫn vận hành. Giống như trọng lực: bạn không nhìn thấy, không chạm được, nhưng bạn buộc phải sống trong nó. Nếu bạn đứng trên cao và bước xuống, trọng lực kéo bạn rơi – không phải vì nó trừng phạt bạn, mà đơn giản vì đó là cách nó vận hành. Trong đời sống tinh thần và tâm linh cũng vậy. Những Luật vô hình tạo nên mọi kết quả hữu hình. 3. Đạo và Luật: Hai mặt của một thực tại Đạo là nền tảng vô hình. Luật là hình thức vận hành của nền tảng ấy. Không có Đạo thì không có Luật; không có Luật thì Đạo sẽ không được biểu hiện ra ngoài để con người cảm nhận. Vì vậy, nói về Đạo mà không nói về Luật thì giống như nhìn một dòng sông mà không biết dòng chảy của nó đi đâu; nói về Luật mà không hiểu Đạo thì giống như học cách chèo thuyền mà không biết vì sao nước lại chảy. Đạo tinh giản. Luật nhất quán. Sự sống là sự phối hợp hài hòa của cả hai. 4. Luật vô hình – Kết quả hữu hình Trật tự mà chúng ta nhìn thấy trong thế giới vật chất không tự nhiên xuất hiện. Nó là kết quả của những vận hành vô hình: Luật cộng hưởng khiến người tích cực thu hút điều tốt lành. Luật nhân quả khiến hành động tạo ra kết quả tương xứng. Luật cân bằng khiến mọi thái cực đều phải hồi về trung dung. Luật tiến hóa khiến linh hồn và trí tuệ luôn hướng đến sự hoàn thiện.
Love
Like
6
0 Bình luận 0 Chia sẽ