bài thơ chương 30
HỢP NHẤT
Ta đã đi qua bao lần chia cắt,
Chia sáng – tối, đúng – sai, ta – người,
Mỗi mảnh vỡ tưởng là mất mát,
Thật ra là hành trình học làm tôi.
Linh hồn từng phân mảnh để trải nghiệm,
Khoác nhiều vai, sống nhiều hình hài,
Quên mình là biển sâu bất tận,
Ngỡ bản thân chỉ là sóng dài.
Qua tỉnh thức, từng phần trở lại,
Bóng tối, tổn thương, cả lỗi lầm,
Khi được nhìn bằng yêu thương trọn vẹn,
Không còn phần nào bị bỏ quên âm thầm.
Hợp nhất không phải là trở nên khác,
Mà là thôi chối bỏ chính mình,
Khi mọi mảnh ghép đều được ôm ấp,
Bản thể hiển lộ – tĩnh lặng – quang minh.
Vượt qua phân mảnh là vượt ảo tưởng,
Rằng ta từng lạc khỏi cội nguồn,
Chưa bao giờ linh hồn rời xa Đạo,
Chỉ tạm quên trong giấc mộng luân hồi luôn.
Ngày trở về không còn tìm kiếm,
Không còn hỏi “ta là ai?”,
Chỉ có hiện hữu thuần khiết nhất,
Một – trong – tất cả, lặng lẽ, an thai.
Đọc ít hơn
bài thơ chương 30 HỢP NHẤT Ta đã đi qua bao lần chia cắt, Chia sáng – tối, đúng – sai, ta – người, Mỗi mảnh vỡ tưởng là mất mát, Thật ra là hành trình học làm tôi. Linh hồn từng phân mảnh để trải nghiệm, Khoác nhiều vai, sống nhiều hình hài, Quên mình là biển sâu bất tận, Ngỡ bản thân chỉ là sóng dài. Qua tỉnh thức, từng phần trở lại, Bóng tối, tổn thương, cả lỗi lầm, Khi được nhìn bằng yêu thương trọn vẹn, Không còn phần nào bị bỏ quên âm thầm. Hợp nhất không phải là trở nên khác, Mà là thôi chối bỏ chính mình, Khi mọi mảnh ghép đều được ôm ấp, Bản thể hiển lộ – tĩnh lặng – quang minh. Vượt qua phân mảnh là vượt ảo tưởng, Rằng ta từng lạc khỏi cội nguồn, Chưa bao giờ linh hồn rời xa Đạo, Chỉ tạm quên trong giấc mộng luân hồi luôn. Ngày trở về không còn tìm kiếm, Không còn hỏi “ta là ai?”, Chỉ có hiện hữu thuần khiết nhất, Một – trong – tất cả, lặng lẽ, an thai. Đọc ít hơn
Like
Love
Angry
8
2 Comments 0 Shares