HNI 18-12 - B8
BÀI THƠ CHƯƠNG 8: GÁNH NẶNG CỦA SỰ GIÀU CÓ
Giàu lên chẳng có gì sai
Sai là giàu rồi quên ai quanh mình
Ngày xưa thiếu trước hụt sau
Giữ mình còn dễ, giữ nhau còn bền
Đến khi tiền đã đầy kho
Ranh giới đúng – sai mờ dần trong tay
Giàu cho ta lắm quyền thay
Nhưng cũng trao gánh nặng này lên vai
Một lời quyết định hôm nay
Có khi đổi phận cả bầy người sau
Tiền nhiều không khiến người cao
Chỉ làm lộ rõ chỗ nào trong tâm
Có người càng có càng tham
Có người càng có càng trầm xuống sâu
Giàu mà không biết cúi đầu
Sẽ mang nặng của, nhẹ câu nghĩa tình
Đặc quyền nếu thiếu tự răn
Sẽ thành con dốc trượt dần không hay
Luật cho phép, vẫn có ngày
Lương tâm đứng lại, hỏi mày đúng chưa
Có điều hợp pháp ngoài kia
Nhưng vô đạo lý, sớm trưa sẽ về
Tiền mang đến lắm mê say
Cũng mang thử thách mỗi ngày trong tâm
Giàu mà dám biết dừng chân
Không gom tất cả phần mình có thêm
Giàu mà còn biết nhường cơm
Cho người yếu thế, cho miền khó khăn
Giàu là khi đã đủ ăn
Mà không đánh mất căn phần làm người
Của nhiều nhưng nặng trên vai
Bởi vì mỗi bước đều dài hệ quả
Không ai giàu đứng ngoài xa
Mỗi đồng tiền chảy đều qua phận người
Giàu không phải để hơn đời
Mà để gánh vác phần người chưa no
Ai mang của lớn trong kho
Mà không mang nổi chữ “cho” trong lòng
Giàu không phải đích cuối cùng
Mà là ngưỡng cửa của vùng trách nhiệm
Qua rồi mới biết im lìm
Áp lực đạo đức đêm đêm hỏi hoài
Lịch sử chẳng nhớ bao tài
Chỉ ghi cách kẻ giàu xài tiền thôi
Giàu mà giữ được con người
Ấy là phú quý suốt đời không tan
BÀI THƠ CHƯƠNG 8: GÁNH NẶNG CỦA SỰ GIÀU CÓ
Giàu lên chẳng có gì sai
Sai là giàu rồi quên ai quanh mình
Ngày xưa thiếu trước hụt sau
Giữ mình còn dễ, giữ nhau còn bền
Đến khi tiền đã đầy kho
Ranh giới đúng – sai mờ dần trong tay
Giàu cho ta lắm quyền thay
Nhưng cũng trao gánh nặng này lên vai
Một lời quyết định hôm nay
Có khi đổi phận cả bầy người sau
Tiền nhiều không khiến người cao
Chỉ làm lộ rõ chỗ nào trong tâm
Có người càng có càng tham
Có người càng có càng trầm xuống sâu
Giàu mà không biết cúi đầu
Sẽ mang nặng của, nhẹ câu nghĩa tình
Đặc quyền nếu thiếu tự răn
Sẽ thành con dốc trượt dần không hay
Luật cho phép, vẫn có ngày
Lương tâm đứng lại, hỏi mày đúng chưa
Có điều hợp pháp ngoài kia
Nhưng vô đạo lý, sớm trưa sẽ về
Tiền mang đến lắm mê say
Cũng mang thử thách mỗi ngày trong tâm
Giàu mà dám biết dừng chân
Không gom tất cả phần mình có thêm
Giàu mà còn biết nhường cơm
Cho người yếu thế, cho miền khó khăn
Giàu là khi đã đủ ăn
Mà không đánh mất căn phần làm người
Của nhiều nhưng nặng trên vai
Bởi vì mỗi bước đều dài hệ quả
Không ai giàu đứng ngoài xa
Mỗi đồng tiền chảy đều qua phận người
Giàu không phải để hơn đời
Mà để gánh vác phần người chưa no
Ai mang của lớn trong kho
Mà không mang nổi chữ “cho” trong lòng
Giàu không phải đích cuối cùng
Mà là ngưỡng cửa của vùng trách nhiệm
Qua rồi mới biết im lìm
Áp lực đạo đức đêm đêm hỏi hoài
Lịch sử chẳng nhớ bao tài
Chỉ ghi cách kẻ giàu xài tiền thôi
Giàu mà giữ được con người
Ấy là phú quý suốt đời không tan
HNI 18-12 - B8 ⭐
BÀI THƠ CHƯƠNG 8: GÁNH NẶNG CỦA SỰ GIÀU CÓ
Giàu lên chẳng có gì sai
Sai là giàu rồi quên ai quanh mình
Ngày xưa thiếu trước hụt sau
Giữ mình còn dễ, giữ nhau còn bền
Đến khi tiền đã đầy kho
Ranh giới đúng – sai mờ dần trong tay
Giàu cho ta lắm quyền thay
Nhưng cũng trao gánh nặng này lên vai
Một lời quyết định hôm nay
Có khi đổi phận cả bầy người sau
Tiền nhiều không khiến người cao
Chỉ làm lộ rõ chỗ nào trong tâm
Có người càng có càng tham
Có người càng có càng trầm xuống sâu
Giàu mà không biết cúi đầu
Sẽ mang nặng của, nhẹ câu nghĩa tình
Đặc quyền nếu thiếu tự răn
Sẽ thành con dốc trượt dần không hay
Luật cho phép, vẫn có ngày
Lương tâm đứng lại, hỏi mày đúng chưa
Có điều hợp pháp ngoài kia
Nhưng vô đạo lý, sớm trưa sẽ về
Tiền mang đến lắm mê say
Cũng mang thử thách mỗi ngày trong tâm
Giàu mà dám biết dừng chân
Không gom tất cả phần mình có thêm
Giàu mà còn biết nhường cơm
Cho người yếu thế, cho miền khó khăn
Giàu là khi đã đủ ăn
Mà không đánh mất căn phần làm người
Của nhiều nhưng nặng trên vai
Bởi vì mỗi bước đều dài hệ quả
Không ai giàu đứng ngoài xa
Mỗi đồng tiền chảy đều qua phận người
Giàu không phải để hơn đời
Mà để gánh vác phần người chưa no
Ai mang của lớn trong kho
Mà không mang nổi chữ “cho” trong lòng
Giàu không phải đích cuối cùng
Mà là ngưỡng cửa của vùng trách nhiệm
Qua rồi mới biết im lìm
Áp lực đạo đức đêm đêm hỏi hoài
Lịch sử chẳng nhớ bao tài
Chỉ ghi cách kẻ giàu xài tiền thôi
Giàu mà giữ được con người
Ấy là phú quý suốt đời không tan