HNI 18/12:
Bài thơ CHƯƠNG 11:
KHỞI NGUYÊN CỦA CÁC TÔN GIÁO LỚN
Thuở nhân loại còn mù sương tiền kiếp,
Người ngước nhìn trời, hỏi nghĩa sinh linh.
Giữa sấm chớp, sao trời và bão tố,
Một tiếng gọi âm thầm thức dậy trong tim.
Không tôn giáo nào sinh từ quyền lực,
Chỉ nảy mầm nơi khổ nạn con người.
Khi nỗi đau vượt khỏi lời trần thế,
Tâm hồn tìm đường trở về nguồn cội mà thôi.
Từ sa mạc khô cằn vang lời tiên tri,
Từ rừng sâu ngân tiếng thiền im lặng.
Từ thập giá, từ bồ-đề, từ kinh kệ,
Là một lời: hãy yêu – hãy tỉnh – hãy lành.
Phật xuất hiện giữa đời đầy sinh – diệt,
Chỉ lối về khi thấy rõ vô thường.
Chúa đến giữa tăm tối của tội lỗi,
Thắp ánh yêu thương bằng sự hy sinh.
Muhammad nghe tiếng gọi trong đêm vắng,
Nhắc con người thuận phục Đấng Tối Cao.
Lão Tử đi về phía mây và gió,
Để lại Đạo vô ngôn, nhẹ như sương đào.
Mỗi bậc giác ngộ nói ngôn ngữ khác,
Nhưng tim người nghe lại cùng một nhịp rung.
Không phải để chia ranh giới niềm tin,
Mà để nối con người với con người – với Trời – với chính mình.
Tôn giáo sinh ra không để chia phe,
Mà để vá lành vết rạn tâm linh.
Không để dựng tường giáo điều khép kín,
Mà mở cửa cho nhân loại học cách hiền minh.
Khi con người còn sợ hãi bóng tối,
Thì cần ánh đèn mang tên niềm tin.
Khi trí tuệ còn non nớt chập chững,
Thì cần lời dạy để học cách làm người.
Nhưng ánh đèn không phải là mặt trời,
Lời dạy không thay cho sự tỉnh thức.
Khởi nguyên tôn giáo là tình thương sống động,
Không phải hình tướng, cũng chẳng phải danh xưng.
Ngày nào nhân loại hiểu ra điều ấy,
Các tôn giáo sẽ thôi đối nghịch nhau.
Vì ở tận cùng của mọi con đường,
Chỉ có Chân – Thiện – Tình thương là ở lại dài lâu.
Bài thơ CHƯƠNG 11:
KHỞI NGUYÊN CỦA CÁC TÔN GIÁO LỚN
Thuở nhân loại còn mù sương tiền kiếp,
Người ngước nhìn trời, hỏi nghĩa sinh linh.
Giữa sấm chớp, sao trời và bão tố,
Một tiếng gọi âm thầm thức dậy trong tim.
Không tôn giáo nào sinh từ quyền lực,
Chỉ nảy mầm nơi khổ nạn con người.
Khi nỗi đau vượt khỏi lời trần thế,
Tâm hồn tìm đường trở về nguồn cội mà thôi.
Từ sa mạc khô cằn vang lời tiên tri,
Từ rừng sâu ngân tiếng thiền im lặng.
Từ thập giá, từ bồ-đề, từ kinh kệ,
Là một lời: hãy yêu – hãy tỉnh – hãy lành.
Phật xuất hiện giữa đời đầy sinh – diệt,
Chỉ lối về khi thấy rõ vô thường.
Chúa đến giữa tăm tối của tội lỗi,
Thắp ánh yêu thương bằng sự hy sinh.
Muhammad nghe tiếng gọi trong đêm vắng,
Nhắc con người thuận phục Đấng Tối Cao.
Lão Tử đi về phía mây và gió,
Để lại Đạo vô ngôn, nhẹ như sương đào.
Mỗi bậc giác ngộ nói ngôn ngữ khác,
Nhưng tim người nghe lại cùng một nhịp rung.
Không phải để chia ranh giới niềm tin,
Mà để nối con người với con người – với Trời – với chính mình.
Tôn giáo sinh ra không để chia phe,
Mà để vá lành vết rạn tâm linh.
Không để dựng tường giáo điều khép kín,
Mà mở cửa cho nhân loại học cách hiền minh.
Khi con người còn sợ hãi bóng tối,
Thì cần ánh đèn mang tên niềm tin.
Khi trí tuệ còn non nớt chập chững,
Thì cần lời dạy để học cách làm người.
Nhưng ánh đèn không phải là mặt trời,
Lời dạy không thay cho sự tỉnh thức.
Khởi nguyên tôn giáo là tình thương sống động,
Không phải hình tướng, cũng chẳng phải danh xưng.
Ngày nào nhân loại hiểu ra điều ấy,
Các tôn giáo sẽ thôi đối nghịch nhau.
Vì ở tận cùng của mọi con đường,
Chỉ có Chân – Thiện – Tình thương là ở lại dài lâu.
HNI 18/12:
📕Bài thơ CHƯƠNG 11:
KHỞI NGUYÊN CỦA CÁC TÔN GIÁO LỚN
Thuở nhân loại còn mù sương tiền kiếp,
Người ngước nhìn trời, hỏi nghĩa sinh linh.
Giữa sấm chớp, sao trời và bão tố,
Một tiếng gọi âm thầm thức dậy trong tim.
Không tôn giáo nào sinh từ quyền lực,
Chỉ nảy mầm nơi khổ nạn con người.
Khi nỗi đau vượt khỏi lời trần thế,
Tâm hồn tìm đường trở về nguồn cội mà thôi.
Từ sa mạc khô cằn vang lời tiên tri,
Từ rừng sâu ngân tiếng thiền im lặng.
Từ thập giá, từ bồ-đề, từ kinh kệ,
Là một lời: hãy yêu – hãy tỉnh – hãy lành.
Phật xuất hiện giữa đời đầy sinh – diệt,
Chỉ lối về khi thấy rõ vô thường.
Chúa đến giữa tăm tối của tội lỗi,
Thắp ánh yêu thương bằng sự hy sinh.
Muhammad nghe tiếng gọi trong đêm vắng,
Nhắc con người thuận phục Đấng Tối Cao.
Lão Tử đi về phía mây và gió,
Để lại Đạo vô ngôn, nhẹ như sương đào.
Mỗi bậc giác ngộ nói ngôn ngữ khác,
Nhưng tim người nghe lại cùng một nhịp rung.
Không phải để chia ranh giới niềm tin,
Mà để nối con người với con người – với Trời – với chính mình.
Tôn giáo sinh ra không để chia phe,
Mà để vá lành vết rạn tâm linh.
Không để dựng tường giáo điều khép kín,
Mà mở cửa cho nhân loại học cách hiền minh.
Khi con người còn sợ hãi bóng tối,
Thì cần ánh đèn mang tên niềm tin.
Khi trí tuệ còn non nớt chập chững,
Thì cần lời dạy để học cách làm người.
Nhưng ánh đèn không phải là mặt trời,
Lời dạy không thay cho sự tỉnh thức.
Khởi nguyên tôn giáo là tình thương sống động,
Không phải hình tướng, cũng chẳng phải danh xưng.
Ngày nào nhân loại hiểu ra điều ấy,
Các tôn giáo sẽ thôi đối nghịch nhau.
Vì ở tận cùng của mọi con đường,
Chỉ có Chân – Thiện – Tình thương là ở lại dài lâu.