HNI 18/12:
Bài thơ CHƯƠNG 14:
THẦN LINH TRONG TÂM THỨC CON NGƯỜI
– HÀNH TRÌNH NỘI TẠI HÓA
Con người từng tìm thần linh ngoài trời,
Trong tượng đá, kinh sách, lời cầu khấn.
Nhưng càng đi xa về phía thiêng liêng,
Càng nghe tiếng gọi vọng từ nội tâm thầm lặng.
Thần không ở đỉnh cao hay cõi khác,
Mà ở nơi lòng người biết lắng nghe.
Khi tham – sân – sợ hãi dần lắng xuống,
Ánh thiêng bừng sáng giữa não nề.
Mỗi bước quay về là một lần gặp gỡ,
Không cần trung gian, không cần hình thờ.
Thần linh thức dậy khi ta sống tỉnh,
Biết yêu thương, biết thật với chính mình giờ.
Hành trình tâm linh không đi ra ngoài,
Mà đi sâu vào chính bản thân ta.
Khi con người nhận ra nguồn sáng ấy,
Thì trời – người – thần chỉ là một nhà.
Đọc thêm
HNI 18/12: Bài thơ CHƯƠNG 14: THẦN LINH TRONG TÂM THỨC CON NGƯỜI – HÀNH TRÌNH NỘI TẠI HÓA Con người từng tìm thần linh ngoài trời, Trong tượng đá, kinh sách, lời cầu khấn. Nhưng càng đi xa về phía thiêng liêng, Càng nghe tiếng gọi vọng từ nội tâm thầm lặng. Thần không ở đỉnh cao hay cõi khác, Mà ở nơi lòng người biết lắng nghe. Khi tham – sân – sợ hãi dần lắng xuống, Ánh thiêng bừng sáng giữa não nề. Mỗi bước quay về là một lần gặp gỡ, Không cần trung gian, không cần hình thờ. Thần linh thức dậy khi ta sống tỉnh, Biết yêu thương, biết thật với chính mình giờ. Hành trình tâm linh không đi ra ngoài, Mà đi sâu vào chính bản thân ta. Khi con người nhận ra nguồn sáng ấy, Thì trời – người – thần chỉ là một nhà. Đọc thêm
Love
Like
6
20 Bình luận 0 Chia sẽ