HNI 18/12
CHƯƠNG 35 : ĐẠO TRONG LÃNH ĐẠO – ĐỨC TRỊ VÀ MINH TRỊ
Lãnh đạo không đơn thuần là nắm giữ quyền lực, mà là gánh vác trách nhiệm dẫn dắt vận mệnh của con người và cộng đồng. Trong lịch sử nhân loại, không thiếu những người đứng đầu tài giỏi về mưu lược nhưng lại để lại hậu quả đau thương vì thiếu đạo đức; cũng không hiếm những người có tâm lành nhưng thất bại vì thiếu minh trí. Bởi vậy, Đạo trong lãnh đạo không nằm ở cực đoan của quyền lực hay thiện chí, mà ở sự hợp nhất giữa đức trị và minh trị– giữa trái tim và trí tuệ, giữa đạo lý và thực tiễn.
1. Lãnh đạo thuận Đạo – người đứng đầu phải đứng đúng vị trí
Theo Đạo Trời, mọi sự vật đều có vị trí tự nhiên của nó. Người lãnh đạo cũng vậy. Họ không đứng “trên” con người, mà đứng “trước” con đường. Họ không cai trị bằng sợ hãi, mà dẫn dắt bằng định hướng. Lãnh đạo thuận Đạo là người hiểu rằng quyền lực không phải để thỏa mãn bản ngã, mà là công cụ để phục vụ trật tự hài hòa của tập thể.
Khi người lãnh đạo đặt mình làm trung tâm vũ trụ, coi bản thân là nguồn chân lý duy nhất, thì từ đó sinh ra chuyên quyền, áp đặt và chia rẽ. Nhưng khi người lãnh đạo hiểu mình chỉ là người giữ lửa, người kết nối ý chí chung, thì quyền lực trở thành năng lượng phụng sự, không còn là gánh nặng hay cám dỗ.
Đạo dạy rằng: “Người trị vì giỏi nhất là người khiến dân chúng cảm thấy họ tự mình làm nên mọi việc.”Lãnh đạo cao nhất là lãnh đạo vô hình – không phô trương, không độc đoán, nhưng hiện diện trong từng giá trị, từng nguyên tắc, từng quyết định đúng đắn.
2. Đức trị – nền tảng đạo đức của quyền lực bền vững
Đức trị là trị bằng đức. Đó không phải là sự mềm yếu hay cảm tính, mà là sức mạnh nội tại sinh ra từ nhân cách. Người lãnh đạo có đức không cần dùng nhiều mệnh lệnh, bởi chính đời sống và hành vi của họ đã là một thông điệp.
Đức của người lãnh đạo thể hiện ở ba phương diện cốt lõi: chính trực – nhân ái – khiêm cung.
Đọc thêm
CHƯƠNG 35 : ĐẠO TRONG LÃNH ĐẠO – ĐỨC TRỊ VÀ MINH TRỊ
Lãnh đạo không đơn thuần là nắm giữ quyền lực, mà là gánh vác trách nhiệm dẫn dắt vận mệnh của con người và cộng đồng. Trong lịch sử nhân loại, không thiếu những người đứng đầu tài giỏi về mưu lược nhưng lại để lại hậu quả đau thương vì thiếu đạo đức; cũng không hiếm những người có tâm lành nhưng thất bại vì thiếu minh trí. Bởi vậy, Đạo trong lãnh đạo không nằm ở cực đoan của quyền lực hay thiện chí, mà ở sự hợp nhất giữa đức trị và minh trị– giữa trái tim và trí tuệ, giữa đạo lý và thực tiễn.
1. Lãnh đạo thuận Đạo – người đứng đầu phải đứng đúng vị trí
Theo Đạo Trời, mọi sự vật đều có vị trí tự nhiên của nó. Người lãnh đạo cũng vậy. Họ không đứng “trên” con người, mà đứng “trước” con đường. Họ không cai trị bằng sợ hãi, mà dẫn dắt bằng định hướng. Lãnh đạo thuận Đạo là người hiểu rằng quyền lực không phải để thỏa mãn bản ngã, mà là công cụ để phục vụ trật tự hài hòa của tập thể.
Khi người lãnh đạo đặt mình làm trung tâm vũ trụ, coi bản thân là nguồn chân lý duy nhất, thì từ đó sinh ra chuyên quyền, áp đặt và chia rẽ. Nhưng khi người lãnh đạo hiểu mình chỉ là người giữ lửa, người kết nối ý chí chung, thì quyền lực trở thành năng lượng phụng sự, không còn là gánh nặng hay cám dỗ.
Đạo dạy rằng: “Người trị vì giỏi nhất là người khiến dân chúng cảm thấy họ tự mình làm nên mọi việc.”Lãnh đạo cao nhất là lãnh đạo vô hình – không phô trương, không độc đoán, nhưng hiện diện trong từng giá trị, từng nguyên tắc, từng quyết định đúng đắn.
2. Đức trị – nền tảng đạo đức của quyền lực bền vững
Đức trị là trị bằng đức. Đó không phải là sự mềm yếu hay cảm tính, mà là sức mạnh nội tại sinh ra từ nhân cách. Người lãnh đạo có đức không cần dùng nhiều mệnh lệnh, bởi chính đời sống và hành vi của họ đã là một thông điệp.
Đức của người lãnh đạo thể hiện ở ba phương diện cốt lõi: chính trực – nhân ái – khiêm cung.
Đọc thêm
HNI 18/12
CHƯƠNG 35 : ĐẠO TRONG LÃNH ĐẠO – ĐỨC TRỊ VÀ MINH TRỊ
Lãnh đạo không đơn thuần là nắm giữ quyền lực, mà là gánh vác trách nhiệm dẫn dắt vận mệnh của con người và cộng đồng. Trong lịch sử nhân loại, không thiếu những người đứng đầu tài giỏi về mưu lược nhưng lại để lại hậu quả đau thương vì thiếu đạo đức; cũng không hiếm những người có tâm lành nhưng thất bại vì thiếu minh trí. Bởi vậy, Đạo trong lãnh đạo không nằm ở cực đoan của quyền lực hay thiện chí, mà ở sự hợp nhất giữa đức trị và minh trị– giữa trái tim và trí tuệ, giữa đạo lý và thực tiễn.
1. Lãnh đạo thuận Đạo – người đứng đầu phải đứng đúng vị trí
Theo Đạo Trời, mọi sự vật đều có vị trí tự nhiên của nó. Người lãnh đạo cũng vậy. Họ không đứng “trên” con người, mà đứng “trước” con đường. Họ không cai trị bằng sợ hãi, mà dẫn dắt bằng định hướng. Lãnh đạo thuận Đạo là người hiểu rằng quyền lực không phải để thỏa mãn bản ngã, mà là công cụ để phục vụ trật tự hài hòa của tập thể.
Khi người lãnh đạo đặt mình làm trung tâm vũ trụ, coi bản thân là nguồn chân lý duy nhất, thì từ đó sinh ra chuyên quyền, áp đặt và chia rẽ. Nhưng khi người lãnh đạo hiểu mình chỉ là người giữ lửa, người kết nối ý chí chung, thì quyền lực trở thành năng lượng phụng sự, không còn là gánh nặng hay cám dỗ.
Đạo dạy rằng: “Người trị vì giỏi nhất là người khiến dân chúng cảm thấy họ tự mình làm nên mọi việc.”Lãnh đạo cao nhất là lãnh đạo vô hình – không phô trương, không độc đoán, nhưng hiện diện trong từng giá trị, từng nguyên tắc, từng quyết định đúng đắn.
2. Đức trị – nền tảng đạo đức của quyền lực bền vững
Đức trị là trị bằng đức. Đó không phải là sự mềm yếu hay cảm tính, mà là sức mạnh nội tại sinh ra từ nhân cách. Người lãnh đạo có đức không cần dùng nhiều mệnh lệnh, bởi chính đời sống và hành vi của họ đã là một thông điệp.
Đức của người lãnh đạo thể hiện ở ba phương diện cốt lõi: chính trực – nhân ái – khiêm cung.
Đọc thêm