HNI 19-12
Bài thơ Chương 35: Đạo trong lãnh đạo – đức trị và minh trị.
Người lãnh đạo không đứng trên muôn người,
mà đứng trước để gánh phần nặng nhất,
quyền lực nếu rời xa đạo đức,
chỉ còn là bóng tối khoác danh xưng thật.
Đức trị không phải lời răn sáo rỗng,
mà là cách sống khiến người tin,
khi nhân cách sáng hơn quyền lực,
dân tự theo không cần mệnh lệnh hình.
Minh trị không nằm ở luật dày,
mà ở ánh sáng soi mọi việc,
nơi quyết định không giấu sau màn tối,
và trách nhiệm được gọi đúng tên mình.
Đạo dạy người cầm quyền biết sợ,
sợ sai, sợ khổ của dân lành,
sợ một chữ “ta” che mất lẽ phải,
khi cái chung bị đổi bằng danh.
Lãnh đạo có Đạo là biết lắng nghe,
ý kiến nhỏ cũng mang chân lý,
quyền uy thật không cần lớn tiếng,
vì chính trực đã đủ uy nghi.
Khi đức trị song hành minh trị,
luật sinh ra để bảo vệ người,
niềm tin mọc lên từ công bằng,
và xã hội lớn mạnh không cần roi.
Đạo trong lãnh đạo không xa đời sống,
mà hiện hữu trong từng quyết định hôm nay,
khi người đứng đầu giữ lòng trong sáng,
thì trăm họ yên lòng, nước vững bền dài lâu.
Bài thơ Chương 35: Đạo trong lãnh đạo – đức trị và minh trị.
Người lãnh đạo không đứng trên muôn người,
mà đứng trước để gánh phần nặng nhất,
quyền lực nếu rời xa đạo đức,
chỉ còn là bóng tối khoác danh xưng thật.
Đức trị không phải lời răn sáo rỗng,
mà là cách sống khiến người tin,
khi nhân cách sáng hơn quyền lực,
dân tự theo không cần mệnh lệnh hình.
Minh trị không nằm ở luật dày,
mà ở ánh sáng soi mọi việc,
nơi quyết định không giấu sau màn tối,
và trách nhiệm được gọi đúng tên mình.
Đạo dạy người cầm quyền biết sợ,
sợ sai, sợ khổ của dân lành,
sợ một chữ “ta” che mất lẽ phải,
khi cái chung bị đổi bằng danh.
Lãnh đạo có Đạo là biết lắng nghe,
ý kiến nhỏ cũng mang chân lý,
quyền uy thật không cần lớn tiếng,
vì chính trực đã đủ uy nghi.
Khi đức trị song hành minh trị,
luật sinh ra để bảo vệ người,
niềm tin mọc lên từ công bằng,
và xã hội lớn mạnh không cần roi.
Đạo trong lãnh đạo không xa đời sống,
mà hiện hữu trong từng quyết định hôm nay,
khi người đứng đầu giữ lòng trong sáng,
thì trăm họ yên lòng, nước vững bền dài lâu.
HNI 19-12
Bài thơ Chương 35: Đạo trong lãnh đạo – đức trị và minh trị.
Người lãnh đạo không đứng trên muôn người,
mà đứng trước để gánh phần nặng nhất,
quyền lực nếu rời xa đạo đức,
chỉ còn là bóng tối khoác danh xưng thật.
Đức trị không phải lời răn sáo rỗng,
mà là cách sống khiến người tin,
khi nhân cách sáng hơn quyền lực,
dân tự theo không cần mệnh lệnh hình.
Minh trị không nằm ở luật dày,
mà ở ánh sáng soi mọi việc,
nơi quyết định không giấu sau màn tối,
và trách nhiệm được gọi đúng tên mình.
Đạo dạy người cầm quyền biết sợ,
sợ sai, sợ khổ của dân lành,
sợ một chữ “ta” che mất lẽ phải,
khi cái chung bị đổi bằng danh.
Lãnh đạo có Đạo là biết lắng nghe,
ý kiến nhỏ cũng mang chân lý,
quyền uy thật không cần lớn tiếng,
vì chính trực đã đủ uy nghi.
Khi đức trị song hành minh trị,
luật sinh ra để bảo vệ người,
niềm tin mọc lên từ công bằng,
và xã hội lớn mạnh không cần roi.
Đạo trong lãnh đạo không xa đời sống,
mà hiện hữu trong từng quyết định hôm nay,
khi người đứng đầu giữ lòng trong sáng,
thì trăm họ yên lòng, nước vững bền dài lâu.