HNI 19/12 - B3
PHẦN V – ĐỊNH HƯỚNG TƯƠNG LAI NHÂN LOẠI.
CHƯƠNG 41: KHI TÔN GIÁO TRỞ VỀ ĐÚNG BẢN CHẤT: SOI ĐƯỜNG, KHÔNG PHÂN HÓA
Từ thuở con người biết ngước nhìn lên bầu trời sao, biết đặt câu hỏi về sự sống, cái chết và ý nghĩa tồn tại, tôn giáo đã ra đời như một tiếng gọi thiêng liêng từ sâu thẳm nhân tâm. Ban đầu, tôn giáo không mang hình hài của giáo điều, không dựng nên những bức tường phân biệt, càng không nhằm thống trị hay kiểm soát. Tôn giáo khởi sinh như một ngọn đèn soi đường, giúp con người hiểu mình là ai, đến từ đâu và đang đi về đâu trong vũ trụ bao la.
Nhưng theo dòng lịch sử, khi quyền lực, nỗi sợ và bản ngã chen vào, tôn giáo dần bị khoác lên những lớp áo không còn thuần khiết. Giáo lý bị diễn giải cứng nhắc, đức tin bị biến thành ranh giới, và tình thương – cốt lõi ban đầu – đôi khi bị thay thế bằng sự phán xét. Từ đó, thay vì kết nối, nhiều tôn giáo vô tình trở thành nguyên nhân của chia rẽ, đối lập, thậm chí xung đột.
Chương này không nhằm phê phán bất kỳ tôn giáo nào. Ngược lại, đây là lời mời gọi trở về bản chất nguyên sơ của tôn giáo – nơi mọi con đường tâm linh đều gặp nhau ở tình thương, sự tỉnh thức và lòng tôn trọng sự sống.

1. Bản chất của tôn giáo: con đường, không phải đích đến
Mỗi tôn giáo lớn trên thế giới đều khởi nguồn từ một bậc giác ngộ – người đã thấy rõ bản chất khổ đau của con người và chỉ ra con đường vượt thoát. Đức Phật không lập đạo để tạo ra “Phật tử” đối lập với ai khác; Ngài chỉ chỉ ra con đường tỉnh thức. Chúa Giê-su không kêu gọi xây dựng một hệ thống quyền lực tôn giáo; Ngài kêu gọi tình yêu vô điều kiện. Lão Tử không mong con người tôn thờ Đạo; ông mời gọi con người sống thuận Đạo.
Vấn đề nảy sinh khi con đường bị nhầm lẫn với đích đến. Khi con người bám chấp vào hình thức bên ngoài – nghi lễ, danh xưng, giáo phái – mà quên mất tinh thần bên trong, tôn giáo không còn là ánh sáng dẫn đường, mà trở thành chiếc lồng tư tưởng giam giữ chính những người tin theo.
Tôn giáo chân chính không yêu cầu con người từ bỏ khả năng
HNI 19/12 - B3 💎 💎PHẦN V – ĐỊNH HƯỚNG TƯƠNG LAI NHÂN LOẠI. 🌺CHƯƠNG 41: KHI TÔN GIÁO TRỞ VỀ ĐÚNG BẢN CHẤT: SOI ĐƯỜNG, KHÔNG PHÂN HÓA Từ thuở con người biết ngước nhìn lên bầu trời sao, biết đặt câu hỏi về sự sống, cái chết và ý nghĩa tồn tại, tôn giáo đã ra đời như một tiếng gọi thiêng liêng từ sâu thẳm nhân tâm. Ban đầu, tôn giáo không mang hình hài của giáo điều, không dựng nên những bức tường phân biệt, càng không nhằm thống trị hay kiểm soát. Tôn giáo khởi sinh như một ngọn đèn soi đường, giúp con người hiểu mình là ai, đến từ đâu và đang đi về đâu trong vũ trụ bao la. Nhưng theo dòng lịch sử, khi quyền lực, nỗi sợ và bản ngã chen vào, tôn giáo dần bị khoác lên những lớp áo không còn thuần khiết. Giáo lý bị diễn giải cứng nhắc, đức tin bị biến thành ranh giới, và tình thương – cốt lõi ban đầu – đôi khi bị thay thế bằng sự phán xét. Từ đó, thay vì kết nối, nhiều tôn giáo vô tình trở thành nguyên nhân của chia rẽ, đối lập, thậm chí xung đột. Chương này không nhằm phê phán bất kỳ tôn giáo nào. Ngược lại, đây là lời mời gọi trở về bản chất nguyên sơ của tôn giáo – nơi mọi con đường tâm linh đều gặp nhau ở tình thương, sự tỉnh thức và lòng tôn trọng sự sống. 1. Bản chất của tôn giáo: con đường, không phải đích đến Mỗi tôn giáo lớn trên thế giới đều khởi nguồn từ một bậc giác ngộ – người đã thấy rõ bản chất khổ đau của con người và chỉ ra con đường vượt thoát. Đức Phật không lập đạo để tạo ra “Phật tử” đối lập với ai khác; Ngài chỉ chỉ ra con đường tỉnh thức. Chúa Giê-su không kêu gọi xây dựng một hệ thống quyền lực tôn giáo; Ngài kêu gọi tình yêu vô điều kiện. Lão Tử không mong con người tôn thờ Đạo; ông mời gọi con người sống thuận Đạo. Vấn đề nảy sinh khi con đường bị nhầm lẫn với đích đến. Khi con người bám chấp vào hình thức bên ngoài – nghi lễ, danh xưng, giáo phái – mà quên mất tinh thần bên trong, tôn giáo không còn là ánh sáng dẫn đường, mà trở thành chiếc lồng tư tưởng giam giữ chính những người tin theo. Tôn giáo chân chính không yêu cầu con người từ bỏ khả năng
Love
Wow
4
0 Bình luận 0 Chia sẽ