HNI 19/12 - B5
CHƯƠNG 43:
ĐẠO TRONG KHOA HỌC – TRÍ TUỆ MỚI CỦA NHÂN LOẠI
1. Khi khoa học đứng trước ngưỡng cửa của Đạo
Trong suốt nhiều thế kỷ, khoa học được xem là biểu tượng cao nhất của trí tuệ nhân loại. Con người đo lường vũ trụ bằng công thức, giải thích thế giới bằng định luật, chinh phục tự nhiên bằng máy móc và công nghệ. Nhờ khoa học, nhân loại thoát khỏi bóng tối của mê tín, bệnh tật, đói nghèo và dốt nát. Nhưng cũng chính khoa học, khi tách rời khỏi Đạo, đã vô tình đưa con người đến một giới hạn mới – giới hạn của sự mất phương hướng nội tâm.
Khoa học hiện đại đã trả lời rất giỏi câu hỏi “vũ trụ vận hành như thế nào”, nhưng lại lúng túng trước câu hỏi “con người sống để làm gì”. Khoa học có thể chế tạo trí tuệ nhân tạo, nhưng chưa chắc giúp con người trở nên trí tuệ hơn. Khoa học có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không bảo đảm chiều sâu của đời sống tinh thần. Ở điểm này, khoa học bắt đầu chạm vào một khoảng trống mà chỉ Đạo mới có thể soi sáng.
Đạo không đối lập với khoa học. Đạo chính là nền tảng sâu xa mà khoa học đang dần tiếp cận. Khi khoa học tiến đủ xa, nó buộc phải quay lại đặt những câu hỏi mang tính Đạo: về bản chất của thực tại, về ý thức, về sự sống, về mối liên hệ giữa con người và vũ trụ.
2. Đạo – quy luật vô hình sau mọi định luật hữu hình
Đạo, từ ngàn xưa, đã được các bậc hiền triết phương Đông gọi tên bằng nhiều cách: Đạo của Lão Tử, Pháp của Phật, Thiên Lý của Nho gia, Logos trong triết học Hy Lạp. Dù tên gọi khác nhau, tất cả đều chỉ về một nguyên lý vận hành thống nhất, vô hình nhưng hiện diện khắp nơi.
Khoa học hiện đại, với ngôn ngữ toán học và vật lý, đang dần nhận ra điều này. Các định luật tự nhiên – từ cơ học Newton, thuyết tương đối của Einstein, cho đến cơ học lượng tử – đều cho thấy vũ trụ không vận hành ngẫu nhiên, mà tuân theo một trật tự tinh vi, chính xác đến kinh ngạc.
Đạo chính là trật tự nền tảng đó.
Khi Lão Tử nói: “Đạo sinh Nhất, Nhất sinh Nhị, Nhị sinh Tam, Tam sinh vạn vật”, ông không dùng toán học, nhưng lại mô tả một c
CHƯƠNG 43:
ĐẠO TRONG KHOA HỌC – TRÍ TUỆ MỚI CỦA NHÂN LOẠI
1. Khi khoa học đứng trước ngưỡng cửa của Đạo
Trong suốt nhiều thế kỷ, khoa học được xem là biểu tượng cao nhất của trí tuệ nhân loại. Con người đo lường vũ trụ bằng công thức, giải thích thế giới bằng định luật, chinh phục tự nhiên bằng máy móc và công nghệ. Nhờ khoa học, nhân loại thoát khỏi bóng tối của mê tín, bệnh tật, đói nghèo và dốt nát. Nhưng cũng chính khoa học, khi tách rời khỏi Đạo, đã vô tình đưa con người đến một giới hạn mới – giới hạn của sự mất phương hướng nội tâm.
Khoa học hiện đại đã trả lời rất giỏi câu hỏi “vũ trụ vận hành như thế nào”, nhưng lại lúng túng trước câu hỏi “con người sống để làm gì”. Khoa học có thể chế tạo trí tuệ nhân tạo, nhưng chưa chắc giúp con người trở nên trí tuệ hơn. Khoa học có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không bảo đảm chiều sâu của đời sống tinh thần. Ở điểm này, khoa học bắt đầu chạm vào một khoảng trống mà chỉ Đạo mới có thể soi sáng.
Đạo không đối lập với khoa học. Đạo chính là nền tảng sâu xa mà khoa học đang dần tiếp cận. Khi khoa học tiến đủ xa, nó buộc phải quay lại đặt những câu hỏi mang tính Đạo: về bản chất của thực tại, về ý thức, về sự sống, về mối liên hệ giữa con người và vũ trụ.
2. Đạo – quy luật vô hình sau mọi định luật hữu hình
Đạo, từ ngàn xưa, đã được các bậc hiền triết phương Đông gọi tên bằng nhiều cách: Đạo của Lão Tử, Pháp của Phật, Thiên Lý của Nho gia, Logos trong triết học Hy Lạp. Dù tên gọi khác nhau, tất cả đều chỉ về một nguyên lý vận hành thống nhất, vô hình nhưng hiện diện khắp nơi.
Khoa học hiện đại, với ngôn ngữ toán học và vật lý, đang dần nhận ra điều này. Các định luật tự nhiên – từ cơ học Newton, thuyết tương đối của Einstein, cho đến cơ học lượng tử – đều cho thấy vũ trụ không vận hành ngẫu nhiên, mà tuân theo một trật tự tinh vi, chính xác đến kinh ngạc.
Đạo chính là trật tự nền tảng đó.
Khi Lão Tử nói: “Đạo sinh Nhất, Nhất sinh Nhị, Nhị sinh Tam, Tam sinh vạn vật”, ông không dùng toán học, nhưng lại mô tả một c
HNI 19/12 - B5 🌺
🌺CHƯƠNG 43:
ĐẠO TRONG KHOA HỌC – TRÍ TUỆ MỚI CỦA NHÂN LOẠI
1. Khi khoa học đứng trước ngưỡng cửa của Đạo
Trong suốt nhiều thế kỷ, khoa học được xem là biểu tượng cao nhất của trí tuệ nhân loại. Con người đo lường vũ trụ bằng công thức, giải thích thế giới bằng định luật, chinh phục tự nhiên bằng máy móc và công nghệ. Nhờ khoa học, nhân loại thoát khỏi bóng tối của mê tín, bệnh tật, đói nghèo và dốt nát. Nhưng cũng chính khoa học, khi tách rời khỏi Đạo, đã vô tình đưa con người đến một giới hạn mới – giới hạn của sự mất phương hướng nội tâm.
Khoa học hiện đại đã trả lời rất giỏi câu hỏi “vũ trụ vận hành như thế nào”, nhưng lại lúng túng trước câu hỏi “con người sống để làm gì”. Khoa học có thể chế tạo trí tuệ nhân tạo, nhưng chưa chắc giúp con người trở nên trí tuệ hơn. Khoa học có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không bảo đảm chiều sâu của đời sống tinh thần. Ở điểm này, khoa học bắt đầu chạm vào một khoảng trống mà chỉ Đạo mới có thể soi sáng.
Đạo không đối lập với khoa học. Đạo chính là nền tảng sâu xa mà khoa học đang dần tiếp cận. Khi khoa học tiến đủ xa, nó buộc phải quay lại đặt những câu hỏi mang tính Đạo: về bản chất của thực tại, về ý thức, về sự sống, về mối liên hệ giữa con người và vũ trụ.
2. Đạo – quy luật vô hình sau mọi định luật hữu hình
Đạo, từ ngàn xưa, đã được các bậc hiền triết phương Đông gọi tên bằng nhiều cách: Đạo của Lão Tử, Pháp của Phật, Thiên Lý của Nho gia, Logos trong triết học Hy Lạp. Dù tên gọi khác nhau, tất cả đều chỉ về một nguyên lý vận hành thống nhất, vô hình nhưng hiện diện khắp nơi.
Khoa học hiện đại, với ngôn ngữ toán học và vật lý, đang dần nhận ra điều này. Các định luật tự nhiên – từ cơ học Newton, thuyết tương đối của Einstein, cho đến cơ học lượng tử – đều cho thấy vũ trụ không vận hành ngẫu nhiên, mà tuân theo một trật tự tinh vi, chính xác đến kinh ngạc.
Đạo chính là trật tự nền tảng đó.
Khi Lão Tử nói: “Đạo sinh Nhất, Nhất sinh Nhị, Nhị sinh Tam, Tam sinh vạn vật”, ông không dùng toán học, nhưng lại mô tả một c