HNI 19/12:
Bài thơ chương 27:
TRÍ TUỆ TRỰC GIÁC
Trí tuệ không chỉ sinh từ sách vở,
Mà trỗi dậy trong phút lặng im sâu,
Khi tâm ngừng chạy theo tiếng động,
Sự thật tự hiện giữa nhiệm mầu.
Trực giác thì thầm không bằng ngôn ngữ,
Không lý luận, chẳng cần đúng – sai,
Nó là ánh chớp xuyên màn suy nghĩ,
Dẫn ta về nơi biết không lời khai.
Khi còn bám chặt vào điều đã học,
Ta nghe đời qua lớp kính mờ,
Chỉ khi dám buông tri thức cũ kỹ,
Trí tuệ mới mở cửa bất ngờ.
Thức tỉnh không đến từ tìm kiếm,
Mà từ nhận ra điều vẫn đang,
Giữa từng hơi thở – từng bước chân nhỏ,
Chân lý hiển lộ rất dịu dàng.
Trực giác nở hoa khi tâm trong suốt,
Không sợ hãi, chẳng cầu mong,
Lúc cái tôi lặng im trong sáng biết,
Ý thức bừng lên tựa ánh hồng.
Người thức tỉnh không rời trần thế,
Mà sống trọn vẹn giữa đời thường,
Mang trí tuệ vô thanh dẫn lối,
Biến mỗi khoảnh khắc thành yêu thương.
Bài thơ chương 27:
TRÍ TUỆ TRỰC GIÁC
Trí tuệ không chỉ sinh từ sách vở,
Mà trỗi dậy trong phút lặng im sâu,
Khi tâm ngừng chạy theo tiếng động,
Sự thật tự hiện giữa nhiệm mầu.
Trực giác thì thầm không bằng ngôn ngữ,
Không lý luận, chẳng cần đúng – sai,
Nó là ánh chớp xuyên màn suy nghĩ,
Dẫn ta về nơi biết không lời khai.
Khi còn bám chặt vào điều đã học,
Ta nghe đời qua lớp kính mờ,
Chỉ khi dám buông tri thức cũ kỹ,
Trí tuệ mới mở cửa bất ngờ.
Thức tỉnh không đến từ tìm kiếm,
Mà từ nhận ra điều vẫn đang,
Giữa từng hơi thở – từng bước chân nhỏ,
Chân lý hiển lộ rất dịu dàng.
Trực giác nở hoa khi tâm trong suốt,
Không sợ hãi, chẳng cầu mong,
Lúc cái tôi lặng im trong sáng biết,
Ý thức bừng lên tựa ánh hồng.
Người thức tỉnh không rời trần thế,
Mà sống trọn vẹn giữa đời thường,
Mang trí tuệ vô thanh dẫn lối,
Biến mỗi khoảnh khắc thành yêu thương.
HNI 19/12:
📕 Bài thơ chương 27:
TRÍ TUỆ TRỰC GIÁC
Trí tuệ không chỉ sinh từ sách vở,
Mà trỗi dậy trong phút lặng im sâu,
Khi tâm ngừng chạy theo tiếng động,
Sự thật tự hiện giữa nhiệm mầu.
Trực giác thì thầm không bằng ngôn ngữ,
Không lý luận, chẳng cần đúng – sai,
Nó là ánh chớp xuyên màn suy nghĩ,
Dẫn ta về nơi biết không lời khai.
Khi còn bám chặt vào điều đã học,
Ta nghe đời qua lớp kính mờ,
Chỉ khi dám buông tri thức cũ kỹ,
Trí tuệ mới mở cửa bất ngờ.
Thức tỉnh không đến từ tìm kiếm,
Mà từ nhận ra điều vẫn đang,
Giữa từng hơi thở – từng bước chân nhỏ,
Chân lý hiển lộ rất dịu dàng.
Trực giác nở hoa khi tâm trong suốt,
Không sợ hãi, chẳng cầu mong,
Lúc cái tôi lặng im trong sáng biết,
Ý thức bừng lên tựa ánh hồng.
Người thức tỉnh không rời trần thế,
Mà sống trọn vẹn giữa đời thường,
Mang trí tuệ vô thanh dẫn lối,
Biến mỗi khoảnh khắc thành yêu thương.