HNI 19/12:
Bài thơ chương 28:
BÓNG TỐI VÀ ÁNH SÁNG
Bóng tối không đến để hủy diệt,
Mà đến như người thầy lặng im,
Nó che khuất ánh sáng bên ngoài,
Để ta quay vào soi chính mình.
Trong đêm sâu, mọi mặt nạ rơi rụng,
Nỗi sợ thầm thì gọi tên ta,
Những phần bị chối từ, lãng quên,
Chờ được ôm ấp bằng thứ tha.
Bóng tối giữ những điều ta trốn chạy,
Những tổn thương chưa dám nhìn thẳng,
Chỉ khi dám bước vào đêm tối ấy,
Ánh sáng mới sinh từ tĩnh lặng.
Không có đêm, sao hiểu ngày rực rỡ,
Không có đau, sao biết thế nào là lành,
Bóng tối làm nền cho ánh sáng,
Như im lặng cho tiếng chuông ngân thanh.
Khi thôi phân chia sáng và tối,
Ta chạm vào toàn thể vẹn nguyên,
Bóng tối tan trong vòng tay tỉnh thức,
Hóa thành năng lượng của bình yên.
Ánh sáng không ở nơi xa vắng,
Nó bừng lên từ chính đêm sâu,
Nơi ta dám ở lại với bóng tối,
Và nhận ra mình chưa từng mất nhau.
HNI 19/12: 📕Bài thơ chương 28: BÓNG TỐI VÀ ÁNH SÁNG Bóng tối không đến để hủy diệt, Mà đến như người thầy lặng im, Nó che khuất ánh sáng bên ngoài, Để ta quay vào soi chính mình. Trong đêm sâu, mọi mặt nạ rơi rụng, Nỗi sợ thầm thì gọi tên ta, Những phần bị chối từ, lãng quên, Chờ được ôm ấp bằng thứ tha. Bóng tối giữ những điều ta trốn chạy, Những tổn thương chưa dám nhìn thẳng, Chỉ khi dám bước vào đêm tối ấy, Ánh sáng mới sinh từ tĩnh lặng. Không có đêm, sao hiểu ngày rực rỡ, Không có đau, sao biết thế nào là lành, Bóng tối làm nền cho ánh sáng, Như im lặng cho tiếng chuông ngân thanh. Khi thôi phân chia sáng và tối, Ta chạm vào toàn thể vẹn nguyên, Bóng tối tan trong vòng tay tỉnh thức, Hóa thành năng lượng của bình yên. Ánh sáng không ở nơi xa vắng, Nó bừng lên từ chính đêm sâu, Nơi ta dám ở lại với bóng tối, Và nhận ra mình chưa từng mất nhau.
Love
Like
5
1 Bình luận 0 Chia sẽ