HNI 19/12:
Bài thơ chương 29:
SỨ MỆNH LINH HỒN
Không ai sinh ra là ngẫu nhiên,
Giữa trời đất mênh mang nhiệm màu,
Mỗi linh hồn là một nhịp đập,
Trong trái tim rộng lớn của Trời sâu.
Ta đến đời không chỉ để sống,
Mà để góp một tiếng ngân riêng,
Dù nhỏ bé như hạt sương sớm,
Vẫn phản chiếu trọn vẹn vô biên.
Có người mang sứ mệnh chữa lành,
Có người thắp sáng bằng tri thức,
Có người gieo mầm qua lặng lẽ,
Không cần danh xưng hay nghi thức.
Mắt xích không hơn cũng chẳng kém,
Thiếu một vòng – chuỗi gãy, lệch dòng,
Khi mỗi người sống đúng tần số,
Thiên cơ tự vận hành thong dong.
Sứ mệnh không nằm trong tìm kiếm,
Mà hiển lộ khi sống chân thành,
Khi điều ta làm hòa cùng Đạo,
Phụng sự đời bằng trái tim lành.
Ngày nhận ra mình là mắt xích,
Ta thôi so sánh, bớt hoang mang,
Chỉ lặng lẽ làm phần việc nhỏ,
Mà Trời Đất chuyển động an nhiên, vẹn toàn.
HNI 19/12: 📕Bài thơ chương 29: SỨ MỆNH LINH HỒN Không ai sinh ra là ngẫu nhiên, Giữa trời đất mênh mang nhiệm màu, Mỗi linh hồn là một nhịp đập, Trong trái tim rộng lớn của Trời sâu. Ta đến đời không chỉ để sống, Mà để góp một tiếng ngân riêng, Dù nhỏ bé như hạt sương sớm, Vẫn phản chiếu trọn vẹn vô biên. Có người mang sứ mệnh chữa lành, Có người thắp sáng bằng tri thức, Có người gieo mầm qua lặng lẽ, Không cần danh xưng hay nghi thức. Mắt xích không hơn cũng chẳng kém, Thiếu một vòng – chuỗi gãy, lệch dòng, Khi mỗi người sống đúng tần số, Thiên cơ tự vận hành thong dong. Sứ mệnh không nằm trong tìm kiếm, Mà hiển lộ khi sống chân thành, Khi điều ta làm hòa cùng Đạo, Phụng sự đời bằng trái tim lành. Ngày nhận ra mình là mắt xích, Ta thôi so sánh, bớt hoang mang, Chỉ lặng lẽ làm phần việc nhỏ, Mà Trời Đất chuyển động an nhiên, vẹn toàn.
Love
Like
4
1 Bình luận 0 Chia sẽ