HNI 19/12:
Bài thơ Chương 31: ĐẠO TRONG NHÂN TÂM
— Khi con người sống thuận tự nhiên —
Đạo không ở tận trời cao,
Mà nằm yên lặng nơi tim người thức tỉnh.
Không lời phán truyền, không hình tướng uy linh,
Chỉ là hơi thở thuận hòa cùng vũ trụ.
Khi lòng người thôi tranh giành hơn thua,
Cỏ vẫn mọc xanh mà chẳng cần lên tiếng.
Nước chảy về thấp, không mưu cầu địa vị,
Mà nuôi cả nguồn, cả đất, cả sinh linh.
Sống thuận tự nhiên
Là biết đủ giữa đời nhiều ham muốn,
Biết dừng khi lòng đã quá xa,
Biết lắng nghe nhịp đập âm thầm của Đạo.
Đạo dạy ta
Yêu thương không điều kiện,
Sống thật không cần phô trương,
Vững vàng như núi – mềm mại như mây.
Khi nhân tâm trong sáng,
Trời đất tự khắc an hòa.
Không cần luật răn, không cần cưỡng ép,
Thiện sinh ra như nắng sớm lên đồi.
Người sống thuận Đạo
Không chống lại dòng đời,
Chỉ chọn đứng đúng chỗ của mình,
Như hoa nở đúng mùa,
Như trăng tròn khi đủ duyên.
Và khi con người trở về với chính mình,
Nhân tâm hợp Đạo – Đạo hiện giữa nhân gian.
HNI 19/12: 📕Bài thơ Chương 31: ĐẠO TRONG NHÂN TÂM — Khi con người sống thuận tự nhiên — Đạo không ở tận trời cao, Mà nằm yên lặng nơi tim người thức tỉnh. Không lời phán truyền, không hình tướng uy linh, Chỉ là hơi thở thuận hòa cùng vũ trụ. Khi lòng người thôi tranh giành hơn thua, Cỏ vẫn mọc xanh mà chẳng cần lên tiếng. Nước chảy về thấp, không mưu cầu địa vị, Mà nuôi cả nguồn, cả đất, cả sinh linh. Sống thuận tự nhiên Là biết đủ giữa đời nhiều ham muốn, Biết dừng khi lòng đã quá xa, Biết lắng nghe nhịp đập âm thầm của Đạo. Đạo dạy ta Yêu thương không điều kiện, Sống thật không cần phô trương, Vững vàng như núi – mềm mại như mây. Khi nhân tâm trong sáng, Trời đất tự khắc an hòa. Không cần luật răn, không cần cưỡng ép, Thiện sinh ra như nắng sớm lên đồi. Người sống thuận Đạo Không chống lại dòng đời, Chỉ chọn đứng đúng chỗ của mình, Như hoa nở đúng mùa, Như trăng tròn khi đủ duyên. Và khi con người trở về với chính mình, Nhân tâm hợp Đạo – Đạo hiện giữa nhân gian.
Love
Like
9
2 Bình luận 0 Chia sẽ