HNI 19-12
**CHƯƠNG 19: DOANH NGHIỆP KHÔNG CÓ ĐẠO – SẼ TỰ ĐÀO THẢI CHÍNH MÌNH**

1. Khi thị trường không còn tha thứ cho sự vô đạo

Trong thời đại cũ, một doanh nghiệp có thể tồn tại bằng mánh lới, bằng chiêu trò, bằng lợi nhuận ngắn hạn.
Nhưng thời đại mới thì không.

Công nghệ làm cho mọi thứ trở nên minh bạch.
Mạng xã hội biến mỗi khách hàng thành một “nhà báo”.
Dữ liệu biến mỗi sai lầm thành dấu vết không thể xóa.

Và quan trọng nhất: nhận thức của con người đã thay đổi.

Người tiêu dùng hôm nay không chỉ mua sản phẩm.
Họ “chọn” giá trị.
Họ “đồng hành” với niềm tin.
Họ “từ chối” những thương hiệu thiếu đạo đức – dù giá rẻ hơn.

Doanh nghiệp không có Đạo, sớm hay muộn, sẽ tự đánh mất mình.

2. Đạo không phải khẩu hiệu – mà là hệ điều hành ngầm

Nhiều doanh nghiệp treo đầy khẩu hiệu đạo đức:
– Minh bạch
– Trách nhiệm
– Vì cộng đồng

Nhưng Đạo không nằm trên tường.
Đạo nằm trong quyết định hàng ngày.

• Có cắt giảm chất lượng để tăng lợi nhuận không?
• Có đổ lỗi cho nhân viên khi lãnh đạo sai không?
• Có nói thật khi sản phẩm gặp vấn đề không?
• Có bảo vệ khách hàng khi xảy ra rủi ro không?

Đạo chính là hệ điều hành ngầm chi phối mọi hành vi doanh nghiệp.
Nếu hệ điều hành đó bị lỗi – doanh nghiệp sẽ sụp đổ, chỉ là vấn đề thời gian.

3. Lợi nhuận không sai – nhưng vô đạo thì có

HNI không phản đối lợi nhuận.
Ngược lại, HNI xem lợi nhuận là thước đo năng lực tạo giá trị.

Nhưng lợi nhuận phải đi cùng chính nghĩa.

• Kiếm tiền bằng cách làm tổn hại sức khỏe cộng đồng → vô đạo
• Kiếm tiền bằng cách đánh vào sự thiếu hiểu biết → vô đạo
• Kiếm tiền bằng cách thao túng lòng tin → vô đạo

Doanh nghiệp như vậy có thể phất lên nhanh,
nhưng cũng sụp đổ nhanh – và thường kéo theo hệ lụy xã hội nặng nề.

Đạo không chống lại giàu có.
Đạo chỉ chống lại sự giàu có bất chính.

4. Tự đào thải – quy luật khắc nghiệt của thời đại mới

Thị trường ngày nay không cần “trừng phạt”.
Nó chỉ cần quay lưng.

Một doanh nghiệp mất niềm tin:
– Không ai giới thiệu
– Không ai bảo vệ
– Không ai tru
HNI 19-12 **CHƯƠNG 19: DOANH NGHIỆP KHÔNG CÓ ĐẠO – SẼ TỰ ĐÀO THẢI CHÍNH MÌNH** 1. Khi thị trường không còn tha thứ cho sự vô đạo Trong thời đại cũ, một doanh nghiệp có thể tồn tại bằng mánh lới, bằng chiêu trò, bằng lợi nhuận ngắn hạn. Nhưng thời đại mới thì không. Công nghệ làm cho mọi thứ trở nên minh bạch. Mạng xã hội biến mỗi khách hàng thành một “nhà báo”. Dữ liệu biến mỗi sai lầm thành dấu vết không thể xóa. Và quan trọng nhất: nhận thức của con người đã thay đổi. Người tiêu dùng hôm nay không chỉ mua sản phẩm. Họ “chọn” giá trị. Họ “đồng hành” với niềm tin. Họ “từ chối” những thương hiệu thiếu đạo đức – dù giá rẻ hơn. Doanh nghiệp không có Đạo, sớm hay muộn, sẽ tự đánh mất mình. 2. Đạo không phải khẩu hiệu – mà là hệ điều hành ngầm Nhiều doanh nghiệp treo đầy khẩu hiệu đạo đức: – Minh bạch – Trách nhiệm – Vì cộng đồng Nhưng Đạo không nằm trên tường. Đạo nằm trong quyết định hàng ngày. • Có cắt giảm chất lượng để tăng lợi nhuận không? • Có đổ lỗi cho nhân viên khi lãnh đạo sai không? • Có nói thật khi sản phẩm gặp vấn đề không? • Có bảo vệ khách hàng khi xảy ra rủi ro không? Đạo chính là hệ điều hành ngầm chi phối mọi hành vi doanh nghiệp. Nếu hệ điều hành đó bị lỗi – doanh nghiệp sẽ sụp đổ, chỉ là vấn đề thời gian. 3. Lợi nhuận không sai – nhưng vô đạo thì có HNI không phản đối lợi nhuận. Ngược lại, HNI xem lợi nhuận là thước đo năng lực tạo giá trị. Nhưng lợi nhuận phải đi cùng chính nghĩa. • Kiếm tiền bằng cách làm tổn hại sức khỏe cộng đồng → vô đạo • Kiếm tiền bằng cách đánh vào sự thiếu hiểu biết → vô đạo • Kiếm tiền bằng cách thao túng lòng tin → vô đạo Doanh nghiệp như vậy có thể phất lên nhanh, nhưng cũng sụp đổ nhanh – và thường kéo theo hệ lụy xã hội nặng nề. Đạo không chống lại giàu có. Đạo chỉ chống lại sự giàu có bất chính. 4. Tự đào thải – quy luật khắc nghiệt của thời đại mới Thị trường ngày nay không cần “trừng phạt”. Nó chỉ cần quay lưng. Một doanh nghiệp mất niềm tin: – Không ai giới thiệu – Không ai bảo vệ – Không ai tru
Love
6
0 Comments 0 Shares