HNI 19/12
Bài thơ cho Chương 43
Đạo trong khoa học – trí tuệ mới của nhân loại
Khi khoa học thôi kiêu hãnh hỏi vì sao,
Mà lắng nghe sâu câu hỏi vì ai,
Trí tuệ bắt đầu đổi chiều tiến hóa,
Từ chinh phục thế giới sang hiểu chính mình.
Đạo không đứng ngoài phòng thí nghiệm,
Ẩn trong trật tự lặng thầm của vũ trụ,
Trong nhịp nguyên tử rung không sai lệch,
Và quy luật hài hòa giữ các vì sao.
Khoa học đo được khoảng cách thiên hà,
Nhưng Đạo chỉ ra mối liên thông vô hạn,
Rằng không có hạt nào thật sự cô đơn,
Mọi tồn tại đều nương tựa lẫn nhau.
Khi trí tuệ gắn liền với lương tri,
Phát minh không còn sinh ra hủy diệt,
Công nghệ trở thành bàn tay chữa lành,
Chứ không là con dao hai lưỡi của tham vọng.
Đạo trong khoa học là khi con người biết dừng,
Trước ranh giới mong manh của sự sống,
Biết cúi đầu trước điều chưa hiểu hết,
Và học cách hỏi bằng tâm khiêm cung.
Không còn đối đầu giữa đức tin và dữ liệu,
Vì chân lý không sợ được kiểm chứng,
Khoa học tìm cách vận hành,
Đạo chỉ ra ý nghĩa để vận hành cho đúng.
Trí tuệ mới không chỉ nhanh và mạnh,
Mà sâu, rộng và biết yêu thương,
Biết rằng mỗi dòng mã viết ra,
Cũng đang tác động lên vận mệnh con người.
Khi khoa học gặp Đạo trong tim sáng,
Nhân loại bước sang chu kỳ trưởng thành,
Không còn là đứa trẻ ham quyền lực,
Mà là người giữ gìn sự sống chung.
Ngày ấy, phòng thí nghiệm sáng như thiền thất,
Nhà khoa học lặng yên trước điều kỳ diệu,
Vì càng hiểu sâu vũ trụ bao la,
Càng thấy mình nhỏ bé — và nhân ái hơn.
Đạo trong khoa học không là giáo điều,
Mà là trí tuệ sống cùng trách nhiệm,
Để mỗi bước tiến của nhân loại,
Là một bước gần hơn với hòa bình bền lâu.
Đọc thêm
HNI 19/12 Bài thơ cho Chương 43 Đạo trong khoa học – trí tuệ mới của nhân loại Khi khoa học thôi kiêu hãnh hỏi vì sao, Mà lắng nghe sâu câu hỏi vì ai, Trí tuệ bắt đầu đổi chiều tiến hóa, Từ chinh phục thế giới sang hiểu chính mình. Đạo không đứng ngoài phòng thí nghiệm, Ẩn trong trật tự lặng thầm của vũ trụ, Trong nhịp nguyên tử rung không sai lệch, Và quy luật hài hòa giữ các vì sao. Khoa học đo được khoảng cách thiên hà, Nhưng Đạo chỉ ra mối liên thông vô hạn, Rằng không có hạt nào thật sự cô đơn, Mọi tồn tại đều nương tựa lẫn nhau. Khi trí tuệ gắn liền với lương tri, Phát minh không còn sinh ra hủy diệt, Công nghệ trở thành bàn tay chữa lành, Chứ không là con dao hai lưỡi của tham vọng. Đạo trong khoa học là khi con người biết dừng, Trước ranh giới mong manh của sự sống, Biết cúi đầu trước điều chưa hiểu hết, Và học cách hỏi bằng tâm khiêm cung. Không còn đối đầu giữa đức tin và dữ liệu, Vì chân lý không sợ được kiểm chứng, Khoa học tìm cách vận hành, Đạo chỉ ra ý nghĩa để vận hành cho đúng. Trí tuệ mới không chỉ nhanh và mạnh, Mà sâu, rộng và biết yêu thương, Biết rằng mỗi dòng mã viết ra, Cũng đang tác động lên vận mệnh con người. Khi khoa học gặp Đạo trong tim sáng, Nhân loại bước sang chu kỳ trưởng thành, Không còn là đứa trẻ ham quyền lực, Mà là người giữ gìn sự sống chung. Ngày ấy, phòng thí nghiệm sáng như thiền thất, Nhà khoa học lặng yên trước điều kỳ diệu, Vì càng hiểu sâu vũ trụ bao la, Càng thấy mình nhỏ bé — và nhân ái hơn. Đạo trong khoa học không là giáo điều, Mà là trí tuệ sống cùng trách nhiệm, Để mỗi bước tiến của nhân loại, Là một bước gần hơn với hòa bình bền lâu. Đọc thêm
Love
Like
Wow
Angry
14
8 Bình luận 0 Chia sẽ