HNI 20/12
PHẦN I – DẤU HIỆU CỦA SỰ MẤT GỐC
Chương 1: Khi con người sống nhanh hơn khả năng cảm nhận
Con người hiện đại chưa bao giờ sống trong một thế giới nhiều tiện nghi như hôm nay. Chỉ cần một chiếc điện thoại nhỏ trong tay, ta có thể kết nối với cả thế giới, làm việc, giải trí, mua sắm, học tập, giao tiếp – tất cả diễn ra trong vài cú chạm. Tốc độ đã trở thành thước đo của hiệu quả, của thành công, của sự “bắt kịp thời đại”. Nhưng chính trong guồng quay ấy, một câu hỏi âm thầm vang lên, dù ít khi được thừa nhận: liệu con người có đang sống nhanh hơn khả năng cảm nhận của chính mình?
Chúng ta đi rất nhanh, nhưng cảm nhận lại ngày càng chậm. Chúng ta biết rất nhiều, nhưng hiểu lại rất ít. Chúng ta tiếp xúc liên tục, nhưng kết nối thật sự thì hiếm hoi. Đó không chỉ là nghịch lý của thời đại, mà là dấu hiệu đầu tiên của sự mất gốc tinh thần.
1. Tốc độ – vị thần mới của thời đại
Trong lịch sử nhân loại, chưa từng có giai đoạn nào mà tốc độ được tôn thờ như một giá trị tuyệt đối. Nhanh hơn đồng nghĩa với tốt hơn. Chậm lại thường bị xem là lạc hậu, yếu kém, thua cuộc. Trẻ em được dạy phải học sớm hơn, giỏi hơn. Người lớn phải làm nhiều hơn, kiếm nhanh hơn. Doanh nghiệp phải tăng trưởng liên tục. Quốc gia phải phát triển thần tốc.
Nhưng con người vốn không được sinh ra để sống như những cỗ máy tăng tốc vô hạn. Thân – tâm – trí của con người có nhịp điệu tự nhiên, có chu kỳ cần nghỉ ngơi, chiêm nghiệm, lắng lại. Khi xã hội liên tục đẩy nhanh nhịp sống mà không cho con người thời gian đồng bộ hóa nội tâm, thì sự đứt gãy là điều không thể tránh khỏi.
Tốc độ bên ngoài tăng lên, nhưng độ sâu bên trong không kịp lớn theo. Và khi độ sâu không theo kịp, con người bắt đầu sống trên bề mặt của chính cuộc đời mình.
2. Sự nghèo nàn của cảm nhận
Cảm nhận là khả năng tiếp xúc trực tiếp với thực tại: cảm nhận một buổi sáng, một hơi thở, một ánh nhìn, một nỗi buồn, một niềm vui. Đó là năng lực căn bản nhất để con người biết mình đang sống.
Thế nhưng con người hiện đại đang dần đánh mất khả năng này. Ta ăn nhưng không thật sự nếm. Ta nghe nhưng không thật sự lắng. Ta nhìn nhưng không thật sự thấy. Ta nói nhưng không thật sự chạm đến người đối diện. Mọi thứ diễn ra vội vàng, hời hợt, lướt qua.
HNI 20/12 PHẦN I – DẤU HIỆU CỦA SỰ MẤT GỐC 🌺Chương 1: Khi con người sống nhanh hơn khả năng cảm nhận Con người hiện đại chưa bao giờ sống trong một thế giới nhiều tiện nghi như hôm nay. Chỉ cần một chiếc điện thoại nhỏ trong tay, ta có thể kết nối với cả thế giới, làm việc, giải trí, mua sắm, học tập, giao tiếp – tất cả diễn ra trong vài cú chạm. Tốc độ đã trở thành thước đo của hiệu quả, của thành công, của sự “bắt kịp thời đại”. Nhưng chính trong guồng quay ấy, một câu hỏi âm thầm vang lên, dù ít khi được thừa nhận: liệu con người có đang sống nhanh hơn khả năng cảm nhận của chính mình? Chúng ta đi rất nhanh, nhưng cảm nhận lại ngày càng chậm. Chúng ta biết rất nhiều, nhưng hiểu lại rất ít. Chúng ta tiếp xúc liên tục, nhưng kết nối thật sự thì hiếm hoi. Đó không chỉ là nghịch lý của thời đại, mà là dấu hiệu đầu tiên của sự mất gốc tinh thần. 1. Tốc độ – vị thần mới của thời đại Trong lịch sử nhân loại, chưa từng có giai đoạn nào mà tốc độ được tôn thờ như một giá trị tuyệt đối. Nhanh hơn đồng nghĩa với tốt hơn. Chậm lại thường bị xem là lạc hậu, yếu kém, thua cuộc. Trẻ em được dạy phải học sớm hơn, giỏi hơn. Người lớn phải làm nhiều hơn, kiếm nhanh hơn. Doanh nghiệp phải tăng trưởng liên tục. Quốc gia phải phát triển thần tốc. Nhưng con người vốn không được sinh ra để sống như những cỗ máy tăng tốc vô hạn. Thân – tâm – trí của con người có nhịp điệu tự nhiên, có chu kỳ cần nghỉ ngơi, chiêm nghiệm, lắng lại. Khi xã hội liên tục đẩy nhanh nhịp sống mà không cho con người thời gian đồng bộ hóa nội tâm, thì sự đứt gãy là điều không thể tránh khỏi. Tốc độ bên ngoài tăng lên, nhưng độ sâu bên trong không kịp lớn theo. Và khi độ sâu không theo kịp, con người bắt đầu sống trên bề mặt của chính cuộc đời mình. 2. Sự nghèo nàn của cảm nhận Cảm nhận là khả năng tiếp xúc trực tiếp với thực tại: cảm nhận một buổi sáng, một hơi thở, một ánh nhìn, một nỗi buồn, một niềm vui. Đó là năng lực căn bản nhất để con người biết mình đang sống. Thế nhưng con người hiện đại đang dần đánh mất khả năng này. Ta ăn nhưng không thật sự nếm. Ta nghe nhưng không thật sự lắng. Ta nhìn nhưng không thật sự thấy. Ta nói nhưng không thật sự chạm đến người đối diện. Mọi thứ diễn ra vội vàng, hời hợt, lướt qua.
Like
Love
4
1 Bình luận 0 Chia sẽ