HNI 22/12
bài thơ chương 1:
Khi con người sống nhanh hơn khả năng cảm nhận
Ta chạy miết giữa đời như cơn gió,
Chân chưa dừng mà tim đã mỏi mòn.
Ngày trôi vội, ý nghĩ thành đốm lửa,
Cháy lên rồi tắt giữa hư không.
Tin nhắn đến nhanh hơn một nhịp thở,
Tiếng cười vang nhưng mắt lại xa xăm.
Ta chạm đời bằng đầu ngón tay lạnh,
Mà quên ôm đời bằng trái tim trầm.
Có những buồn chưa kịp thành giọt lệ,
Đã bị cuốn theo lịch hẹn ngày mai.
Có yêu thương chưa kịp gọi thành tên,
Đã lạc mất giữa ngàn điều phải–trái.
Con người sống nhanh hơn điều mình cảm,
Nên niềm vui cũng mỏng tựa sương tan.
Chỉ khi chậm lại — ta mới nghe rất khẽ:
Tiếng linh hồn gọi ta… trở về an.
HNI 22/12 📕 bài thơ chương 1: Khi con người sống nhanh hơn khả năng cảm nhận Ta chạy miết giữa đời như cơn gió, Chân chưa dừng mà tim đã mỏi mòn. Ngày trôi vội, ý nghĩ thành đốm lửa, Cháy lên rồi tắt giữa hư không. Tin nhắn đến nhanh hơn một nhịp thở, Tiếng cười vang nhưng mắt lại xa xăm. Ta chạm đời bằng đầu ngón tay lạnh, Mà quên ôm đời bằng trái tim trầm. Có những buồn chưa kịp thành giọt lệ, Đã bị cuốn theo lịch hẹn ngày mai. Có yêu thương chưa kịp gọi thành tên, Đã lạc mất giữa ngàn điều phải–trái. Con người sống nhanh hơn điều mình cảm, Nên niềm vui cũng mỏng tựa sương tan. Chỉ khi chậm lại — ta mới nghe rất khẽ: Tiếng linh hồn gọi ta… trở về an.
Like
Love
Angry
9
0 Bình luận 0 Chia sẽ