HNI 22/12 - B4
BÀI THƠ CHƯƠNG 4:
KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH
Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới,
ta không còn nghe được tiếng lòng.
Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào
lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm.
Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai,
mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì.
La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài,
nên phương hướng trong ta dần mờ lối.
Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau,
tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không.
Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”,
nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình.
Khi không còn lắng nghe,
ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức,
yêu theo khuôn mẫu,
và đau theo thói quen.
Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại—
một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng—
ta mới nhận ra:
tiếng nói sâu nhất
luôn chờ ta trong im lặng.
Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa,
thế giới không ồn ào hơn,
nhưng ta không còn lạc lối.
Bởi từ đây,
con đường bắt đầu từ bên trong.
BÀI THƠ CHƯƠNG 4:
KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH
Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới,
ta không còn nghe được tiếng lòng.
Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào
lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm.
Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai,
mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì.
La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài,
nên phương hướng trong ta dần mờ lối.
Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau,
tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không.
Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”,
nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình.
Khi không còn lắng nghe,
ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức,
yêu theo khuôn mẫu,
và đau theo thói quen.
Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại—
một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng—
ta mới nhận ra:
tiếng nói sâu nhất
luôn chờ ta trong im lặng.
Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa,
thế giới không ồn ào hơn,
nhưng ta không còn lạc lối.
Bởi từ đây,
con đường bắt đầu từ bên trong.
HNI 22/12 - B4 📕
📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 4:
KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH
Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới,
ta không còn nghe được tiếng lòng.
Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào
lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm.
Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai,
mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì.
La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài,
nên phương hướng trong ta dần mờ lối.
Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau,
tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không.
Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”,
nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình.
Khi không còn lắng nghe,
ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức,
yêu theo khuôn mẫu,
và đau theo thói quen.
Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại—
một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng—
ta mới nhận ra:
tiếng nói sâu nhất
luôn chờ ta trong im lặng.
Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa,
thế giới không ồn ào hơn,
nhưng ta không còn lạc lối.
Bởi từ đây,
con đường bắt đầu từ bên trong.