HNI 22/12
bài thơ Chương 10:
Sự thống trị của cái tôi và nỗi sợ bị bỏ lại

Cái tôi đứng giữa đời như một bức tường cao,
che gió, che mưa
nhưng cũng che luôn ánh sáng.
Nó thì thầm: “Ta phải hơn người”,
và gieo vào tim
nỗi sợ lặng thầm bị tụt lại phía sau.
Con người chạy,
không hẳn vì ước mơ,
mà vì hoảng loạn
khi thấy người khác đi nhanh hơn mình.
Tiếng so sánh vang lên mỗi ngày,
bào mòn niềm vui nhỏ bé
của việc được là chính mình.
Cái tôi thích đứng đầu,
sợ thua kém, sợ mờ nhạt, sợ không được gọi tên.
Nó dựng lên vỏ bọc thành công,
đeo mặt nạ mạnh mẽ,
trong khi bên trong
là một đứa trẻ run rẩy
sợ bị bỏ rơi giữa đám đông.
Ta bám vào danh xưng,
ôm chặt vai trò,
coi giá trị bản thân
là những gì người khác nhìn thấy.
Nhưng càng nắm,
tay càng mỏi,
tâm càng bất an.
Chỉ khi ta dám bước chậm lại,
buông bớt cái tôi đang gồng gánh,
ta mới nghe được nhịp thở thật của mình.
Không còn cuộc đua,
không còn ai bỏ lại ai,
chỉ còn hành trình riêng
đủ chậm để hiểu,
đủ sâu để thương.
Khi cái tôi lắng xuống,
nỗi sợ cũng tan dần như sương sớm.
Ta nhận ra:
không ai đến sau,
không ai ở trước,
chỉ có mỗi người
đang học cách trở về
với chính mình.
HNI 22/12 📕 bài thơ Chương 10: Sự thống trị của cái tôi và nỗi sợ bị bỏ lại Cái tôi đứng giữa đời như một bức tường cao, che gió, che mưa nhưng cũng che luôn ánh sáng. Nó thì thầm: “Ta phải hơn người”, và gieo vào tim nỗi sợ lặng thầm bị tụt lại phía sau. Con người chạy, không hẳn vì ước mơ, mà vì hoảng loạn khi thấy người khác đi nhanh hơn mình. Tiếng so sánh vang lên mỗi ngày, bào mòn niềm vui nhỏ bé của việc được là chính mình. Cái tôi thích đứng đầu, sợ thua kém, sợ mờ nhạt, sợ không được gọi tên. Nó dựng lên vỏ bọc thành công, đeo mặt nạ mạnh mẽ, trong khi bên trong là một đứa trẻ run rẩy sợ bị bỏ rơi giữa đám đông. Ta bám vào danh xưng, ôm chặt vai trò, coi giá trị bản thân là những gì người khác nhìn thấy. Nhưng càng nắm, tay càng mỏi, tâm càng bất an. Chỉ khi ta dám bước chậm lại, buông bớt cái tôi đang gồng gánh, ta mới nghe được nhịp thở thật của mình. Không còn cuộc đua, không còn ai bỏ lại ai, chỉ còn hành trình riêng đủ chậm để hiểu, đủ sâu để thương. Khi cái tôi lắng xuống, nỗi sợ cũng tan dần như sương sớm. Ta nhận ra: không ai đến sau, không ai ở trước, chỉ có mỗi người đang học cách trở về với chính mình.
Like
Love
10
0 Bình luận 0 Chia sẽ