HNI 22/12
Bài thơ Chương 11
Giáo dục chú trọng kiến thức, bỏ quên trí tuệ sống

Chúng ta dạy trẻ em
cách ghi nhớ thật nhiều,
nhưng ít khi dạy
cách lắng nghe chính mình.
Trang sách dày lên mỗi năm,
còn trái tim thì mỏng dần
vì không được hỏi han.
Lớp học đầy công thức,
định nghĩa, bài kiểm tra.
Người ta đo trí thông minh
bằng điểm số,
nhưng không đo được
một đứa trẻ
đang vui hay đang mệt mỏi.
Ta dạy cách chiến thắng,
mà quên dạy cách chấp nhận thua.
Dạy cách nói cho hay,
mà quên dạy cách im lặng đúng lúc.
Dạy cách leo cao,
mà quên hỏi:
đứng trên cao rồi
có còn thấy người bên dưới?
Nhiều người tốt nghiệp rất giỏi,
nhưng lạc lối khi bước vào đời.
Biết tính toán thiệt hơn,
mà không biết giữ bình an.
Biết chạy theo mục tiêu,
mà không biết dừng lại
khi tâm hồn kiệt sức.
Giáo dục trao cho ta bản đồ,
nhưng quên chỉ cách đọc bầu trời.
Cho chiếc thước đo thành công,
nhưng không dạy
cách đo hạnh phúc.
Cho kiến thức để sống,
mà thiếu trí tuệ
để sống cho ra sống.
Chỉ khi học lại từ điều rất nhỏ:
biết ơn một ngày bình thường,
nhận diện một cảm xúc buồn,
chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình,
ta mới bắt đầu
một nền giáo dục khác —
giáo dục làm người.
Khi trí tuệ sống được gọi tên,
kiến thức mới tìm được chỗ đứng.
Và con người,
sau bao năm học hỏi,
cuối cùng học được
cách sống hiền hòa
với chính mình
và với đời.
HNI 22/12 📕 Bài thơ Chương 11 Giáo dục chú trọng kiến thức, bỏ quên trí tuệ sống Chúng ta dạy trẻ em cách ghi nhớ thật nhiều, nhưng ít khi dạy cách lắng nghe chính mình. Trang sách dày lên mỗi năm, còn trái tim thì mỏng dần vì không được hỏi han. Lớp học đầy công thức, định nghĩa, bài kiểm tra. Người ta đo trí thông minh bằng điểm số, nhưng không đo được một đứa trẻ đang vui hay đang mệt mỏi. Ta dạy cách chiến thắng, mà quên dạy cách chấp nhận thua. Dạy cách nói cho hay, mà quên dạy cách im lặng đúng lúc. Dạy cách leo cao, mà quên hỏi: đứng trên cao rồi có còn thấy người bên dưới? Nhiều người tốt nghiệp rất giỏi, nhưng lạc lối khi bước vào đời. Biết tính toán thiệt hơn, mà không biết giữ bình an. Biết chạy theo mục tiêu, mà không biết dừng lại khi tâm hồn kiệt sức. Giáo dục trao cho ta bản đồ, nhưng quên chỉ cách đọc bầu trời. Cho chiếc thước đo thành công, nhưng không dạy cách đo hạnh phúc. Cho kiến thức để sống, mà thiếu trí tuệ để sống cho ra sống. Chỉ khi học lại từ điều rất nhỏ: biết ơn một ngày bình thường, nhận diện một cảm xúc buồn, chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, ta mới bắt đầu một nền giáo dục khác — giáo dục làm người. Khi trí tuệ sống được gọi tên, kiến thức mới tìm được chỗ đứng. Và con người, sau bao năm học hỏi, cuối cùng học được cách sống hiền hòa với chính mình và với đời.
Like
Love
11
0 Bình luận 0 Chia sẽ