HNI 22/12
Bài thơ Chương 13. Khi đồng tiền trở thành thước đo giá trị con người
Có một ngày,
con người nhìn nhau
không bằng ánh mắt
mà bằng con số.
Nụ cười bị cân đo,
lòng tốt bị định giá,
nhân cách đứng sau
những bảng lương, tài khoản, chức danh.
Người giàu được lắng nghe
dù lời nói rỗng,
kẻ nghèo nói thật
lại bị xem là nhỏ bé, thừa thãi.
Đồng tiền –
vốn chỉ là phương tiện
lặng lẽ phục vụ đời sống,
bỗng bước lên ngai vàng
làm quan tòa phán xét phẩm giá con người.
Ta hỏi nhau:
“Bạn là ai?”
không phải bằng
bạn sống thế nào,
bạn tử tế ra sao,
mà bằng
bạn có bao nhiêu.
Có những tâm hồn sáng
bị che khuất bởi áo vá rách,
có những trái tim lạnh
được dát vàng lấp lánh bên ngoài.
Khi đồng tiền làm thước đo,
con người học cách bán mình rẻ mạt
để mua lấy sự công nhận giả tạo,
và đánh mất điều vô giá:
là chính mình.
Nhưng sâu dưới lớp bụi phù hoa,
vẫn còn một giá trị không thể mua:
lương tri,
tình thương,
và sự tỉnh thức.
Ngày con người thôi hỏi “được bao nhiêu”,
mà bắt đầu hỏi “đã sống thế nào”,
đồng tiền sẽ trở về đúng chỗ –
là người đầy tớ tốt,
không còn là ông chủ tàn nhẫn
cai trị nhân tâm.
Bài thơ Chương 13. Khi đồng tiền trở thành thước đo giá trị con người
Có một ngày,
con người nhìn nhau
không bằng ánh mắt
mà bằng con số.
Nụ cười bị cân đo,
lòng tốt bị định giá,
nhân cách đứng sau
những bảng lương, tài khoản, chức danh.
Người giàu được lắng nghe
dù lời nói rỗng,
kẻ nghèo nói thật
lại bị xem là nhỏ bé, thừa thãi.
Đồng tiền –
vốn chỉ là phương tiện
lặng lẽ phục vụ đời sống,
bỗng bước lên ngai vàng
làm quan tòa phán xét phẩm giá con người.
Ta hỏi nhau:
“Bạn là ai?”
không phải bằng
bạn sống thế nào,
bạn tử tế ra sao,
mà bằng
bạn có bao nhiêu.
Có những tâm hồn sáng
bị che khuất bởi áo vá rách,
có những trái tim lạnh
được dát vàng lấp lánh bên ngoài.
Khi đồng tiền làm thước đo,
con người học cách bán mình rẻ mạt
để mua lấy sự công nhận giả tạo,
và đánh mất điều vô giá:
là chính mình.
Nhưng sâu dưới lớp bụi phù hoa,
vẫn còn một giá trị không thể mua:
lương tri,
tình thương,
và sự tỉnh thức.
Ngày con người thôi hỏi “được bao nhiêu”,
mà bắt đầu hỏi “đã sống thế nào”,
đồng tiền sẽ trở về đúng chỗ –
là người đầy tớ tốt,
không còn là ông chủ tàn nhẫn
cai trị nhân tâm.
HNI 22/12
📕 Bài thơ Chương 13. Khi đồng tiền trở thành thước đo giá trị con người
Có một ngày,
con người nhìn nhau
không bằng ánh mắt
mà bằng con số.
Nụ cười bị cân đo,
lòng tốt bị định giá,
nhân cách đứng sau
những bảng lương, tài khoản, chức danh.
Người giàu được lắng nghe
dù lời nói rỗng,
kẻ nghèo nói thật
lại bị xem là nhỏ bé, thừa thãi.
Đồng tiền –
vốn chỉ là phương tiện
lặng lẽ phục vụ đời sống,
bỗng bước lên ngai vàng
làm quan tòa phán xét phẩm giá con người.
Ta hỏi nhau:
“Bạn là ai?”
không phải bằng
bạn sống thế nào,
bạn tử tế ra sao,
mà bằng
bạn có bao nhiêu.
Có những tâm hồn sáng
bị che khuất bởi áo vá rách,
có những trái tim lạnh
được dát vàng lấp lánh bên ngoài.
Khi đồng tiền làm thước đo,
con người học cách bán mình rẻ mạt
để mua lấy sự công nhận giả tạo,
và đánh mất điều vô giá:
là chính mình.
Nhưng sâu dưới lớp bụi phù hoa,
vẫn còn một giá trị không thể mua:
lương tri,
tình thương,
và sự tỉnh thức.
Ngày con người thôi hỏi “được bao nhiêu”,
mà bắt đầu hỏi “đã sống thế nào”,
đồng tiền sẽ trở về đúng chỗ –
là người đầy tớ tốt,
không còn là ông chủ tàn nhẫn
cai trị nhân tâm.