HNI 23/12
Bài thơ Chương 14. Văn hóa so sánh và áp lực phải hơn người khác
Con người lớn lên
trong những chiếc gương vô hình,
so mình với người
từ dáng đi, nụ cười
đến cả ước mơ.
Ngày còn nhỏ,
ta được hỏi:
“Sao không giỏi như bạn?”
Câu hỏi ấy
lớn dần theo năm tháng
trở thành sợi dây vô hình
buộc chặt đời người.
Mạng xã hội mở ra
một sân khấu không màn che,
nơi ai cũng phải rạng rỡ,
ai cũng phải thành công,
và nỗi buồn
bị giấu sau những tấm hình đã lọc màu.
Ta chạy,
không hẳn vì khát vọng,
mà vì sợ đứng sau.
Ta cố hơn người,
không phải để hạnh phúc hơn,
mà để bớt thua kém trong ánh nhìn.
So sánh sinh ra
ganh đua,
ganh đua nuôi lớn
bất an.
Càng nhìn lên,
lòng càng thấy thiếu.
Có những người
đánh đổi bình an
để mua lấy vị trí,
đánh đổi sức khỏe
để kịp bằng ai đó
mà chẳng bao giờ là mình.
Nhưng đời người
không phải một cuộc đua chung vạch đích.
Mỗi linh hồn
có nhịp đi riêng,
mỗi bông hoa
nở theo mùa của nó.
Khi thôi so sánh,
ta bắt đầu lắng nghe chính mình,
bước chậm lại
và nhận ra:
không cần hơn ai cả,
chỉ cần trọn vẹn
với con đường mình đang đi.
Bài thơ Chương 14. Văn hóa so sánh và áp lực phải hơn người khác
Con người lớn lên
trong những chiếc gương vô hình,
so mình với người
từ dáng đi, nụ cười
đến cả ước mơ.
Ngày còn nhỏ,
ta được hỏi:
“Sao không giỏi như bạn?”
Câu hỏi ấy
lớn dần theo năm tháng
trở thành sợi dây vô hình
buộc chặt đời người.
Mạng xã hội mở ra
một sân khấu không màn che,
nơi ai cũng phải rạng rỡ,
ai cũng phải thành công,
và nỗi buồn
bị giấu sau những tấm hình đã lọc màu.
Ta chạy,
không hẳn vì khát vọng,
mà vì sợ đứng sau.
Ta cố hơn người,
không phải để hạnh phúc hơn,
mà để bớt thua kém trong ánh nhìn.
So sánh sinh ra
ganh đua,
ganh đua nuôi lớn
bất an.
Càng nhìn lên,
lòng càng thấy thiếu.
Có những người
đánh đổi bình an
để mua lấy vị trí,
đánh đổi sức khỏe
để kịp bằng ai đó
mà chẳng bao giờ là mình.
Nhưng đời người
không phải một cuộc đua chung vạch đích.
Mỗi linh hồn
có nhịp đi riêng,
mỗi bông hoa
nở theo mùa của nó.
Khi thôi so sánh,
ta bắt đầu lắng nghe chính mình,
bước chậm lại
và nhận ra:
không cần hơn ai cả,
chỉ cần trọn vẹn
với con đường mình đang đi.
HNI 23/12
📕 Bài thơ Chương 14. Văn hóa so sánh và áp lực phải hơn người khác
Con người lớn lên
trong những chiếc gương vô hình,
so mình với người
từ dáng đi, nụ cười
đến cả ước mơ.
Ngày còn nhỏ,
ta được hỏi:
“Sao không giỏi như bạn?”
Câu hỏi ấy
lớn dần theo năm tháng
trở thành sợi dây vô hình
buộc chặt đời người.
Mạng xã hội mở ra
một sân khấu không màn che,
nơi ai cũng phải rạng rỡ,
ai cũng phải thành công,
và nỗi buồn
bị giấu sau những tấm hình đã lọc màu.
Ta chạy,
không hẳn vì khát vọng,
mà vì sợ đứng sau.
Ta cố hơn người,
không phải để hạnh phúc hơn,
mà để bớt thua kém trong ánh nhìn.
So sánh sinh ra
ganh đua,
ganh đua nuôi lớn
bất an.
Càng nhìn lên,
lòng càng thấy thiếu.
Có những người
đánh đổi bình an
để mua lấy vị trí,
đánh đổi sức khỏe
để kịp bằng ai đó
mà chẳng bao giờ là mình.
Nhưng đời người
không phải một cuộc đua chung vạch đích.
Mỗi linh hồn
có nhịp đi riêng,
mỗi bông hoa
nở theo mùa của nó.
Khi thôi so sánh,
ta bắt đầu lắng nghe chính mình,
bước chậm lại
và nhận ra:
không cần hơn ai cả,
chỉ cần trọn vẹn
với con đường mình đang đi.